Bầu trời đầy sao, trăng sáng vằng vặc …
Tại Quan Đế Miếu trong thành Kim Lăng …
Quan lão đứng chắp tay sau lưng, ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời đêm. Gió nhè nhẹ thổi tà áo lão bay lất phất, trông thật phiêu diêu thoát tục.
Cao Thế Lâm, tên đệ tử mới vừa thu nhận, kính cẩn chắp tay đứng hầu bên cạnh Quan lão. Trong lòng y chứa đầy thắc mắc, nhưng không dám lên tiếng hỏi, chỉ yên lặng đứng một bên.
Hồi lâu sau, Quan lão mới quay nhìn họ Cao, mỉm cười hỏi :
- Chắc trong lòng ngươi đang thắc mắc không hiểu tại sao ta lại bảo rằng “hay lắm” phải không.
Cao Thế Lâm khẽ đáp :
- Vâng ạ.
Quan lão cười nói :
- Ngươi mà không hiểu được chắc không cam lòng.
Cao Thế Lâm vội nói :
- Đệ tử không dám.
Quan lão bật cười :
- Thôi được rồi. Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao.
Cao Thế Lâm cúi đầu nói :
- Dạ. Đệ tử xin cung kính lắng nghe.
Quan lão nghiêm nét mặt nói :
- Chúng huynh đệ các lộ cùng phụng sự chúa công đã nhiều lần dâng biểu thỉnh cầu chúa công đứng ra thống xuất chúng huynh đệ để thống nhất võ lâm, thế mà đến giờ chúa công vẫn chưa ân chuẩn. Nhân vụ phạm giá của các ngươi đây, mọi người lại họp nhau dâng biểu xin chúa công ban chỉ thảo phạt Cửu Trùng Giáo, nhưng vẫn còn đang lo ngại chúa công sẽ không chấp thuận. Theo như lời ngươi nói thì lần này tội lỗi của Cửu Trùng Giáo đã quá rõ ràng. Xét về tình hay lý thì chúa công cũng đành phải chấp nhận việc thảo phạt này thôi.
Cao Thế Lâm ngạc nhiên hỏi :
- Chúa công không muốn thống nhất võ lâm.
Điều này khiến y vô cùng kinh ngạc, bởi giáo chủ Cửu Trùng Giáo cũng như nhiều nhân vật khác trong võ lâm thì ngược lại, lúc nào bọn họ cũng chỉ nghĩ đến việc thống nhất võ lâm. Quan lão giải thích :
- Chúa công là người hiền đức nhân hậu, không muốn tranh đua với ai. Do đó mà vấn đề thống nhất võ lâm chúa công cũng không mấy hứng thú, mặc dù chúa công có dư khả năng thực hiện.
Thở dài một tiếng, lão lại nói :
- Nhưng bản cung cũng có phép tắc quy lệ rõ ràng. Mọi người đang tìm cơ hội để thỉnh cầu chúa công chủ trì đại cuộc. Và nay cơ hội đó đã tới rồi.
Chỉ nói đến đây, Quan lão lại đưa mắt nhìn khắp lượt những người đang đứng trong sân, đoạn nói :
- Thôi được rồi. Ngươi hãy cho tất cả giải tán nghỉ ngơi đi. Sáng mai ta sẽ đưa ngươi đến triều kiến chúa công để xin tội.
Cao Thế Lâm cung kính vâng dạ, rồi ra lệnh cho bọn thủ hạ giải tán. Quan lão cũng quay người rảo bước đi khỏi ngôi miếu.
Bên bờ Tần Hoài …
Vầng thái dương vừa ló dạng trên nền trời cao. Ánh dương quang của buổi bình minh chiếu xuống mặt nước Tần Hoài lung linh sắc hồng rực rỡ.
Liễu rũ bên bờ, sóng biếc lăn tăn. Cảnh sắc nên thơ đẹp như tranh vẽ.
Cạnh ven bờ sông, bên cạnh hàng liễu rũ bóng xuống mặt nước lung linh, một lão nhân vận hoàng bào, thắt đai ngọc, đầu đội kim quan, đang đứng yên lặng chắp tay sau lưng, mắt dõi theo làn mây lơ lững lưng trời. Ngọn gió mát trên mặt sông thổi tung tà áo của lão bay lất phất. Lão nhân râu tóc bạc phơ, tướng mạo phương phi quắc thước, trông giống như một vị tiên nhân nơi thượng giới.
Chợt có một bóng người từ xa băng mình chạy bay tới, tiến đến trước mặt lão nhân, chắp tay cung kính nói :
- Đệ tử xin tham kiến sư phụ.
Hoàng bào lão nhân, tức Quan Thiên Hữu, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Cao Thế Lâm, tên đệ tử mới thu nhận đêm qua, nghiêm giọng hỏi :
- Ngươi biết hồi khuya rồi đã xảy ra chuyện gì chăng.
Cao Thế Lâm ngẩn người nói :
- Đệ tử không hiểu …
Quan lão trầm giọng hỏi :
- Bọn thủ hạ của ngươi hiện đang làm gì.
Cao Thế Lâm cung kính nói :
- Dạ. Đệ tử đã hạ lệnh cho bọn chúng tập trung trong miếu, không được đi đâu. Hiện tất cả vẫn đang ở đó.
Quan lão hừ lạnh :
- Tất cả à.
Bỗng lão lớn tiếng quát :
- Đưa ra đây.
Từ trong chiếc thuyền đậu cạnh đấy có tiếng vâng dạ. Rồi có mười mấy người bị trói giật cánh khuỷu được giải lên. Cao Thế Lâm nhận ra bọn người đó chính là thuộc hạ của y nên giật mình thất sắc. Quan lão nói :
- Đêm qua các đội tuần phòng đã bắt được bọn chúng đó. Ngươi nhận ra bọn chúng là ai chứ.
Cao Thế Lâm ngập ngừng :
- Dạ … chúng … bọn chúng đều là thuộc hạ của đệ tử. Có lẽ … chắc chúng không chịu phục đệ tử nên mới trốn đi.
Quan lão hừ lạnh nói :
- Bọn chúng muốn trốn về Tổng đàn Cửu Trùng Giáo đấy.
Cao Thế Lâm khẽ cúi mặt nhìn xuống đất. Quan lão lại nói :
- Hiện giờ công cuộc chinh phạt vẫn chưa được chúa công chấp thuận, nên những tin tức có liên quan đến công cuộc này không thể để tiết lộ ra ngoài. Nhất là không được để cho tin tức truyền đến Tổng đàn Cửu Trùng Giáo.
Thấy Cao Thế Lâm vẫn cúi đầu im lặng, Quan lão hỏi :
- Giờ ngươi định thế nào.
Cao Thế Lâm nói :
- Dạ. Đệ tử quản thúc thuộc hạ không nghiêm, xin được chịu tội. Mọi sự xin theo ý sư phụ.
Quan lão gật đầu, cao giọng nói :
- Hãy cho giải bọn chúng đến Lư Hoa Thành, chiếu phép xử trị.
Bọn thuộc hạ tuân mệnh, áp giải phạm nhân xuống thuyền, nhổ neo chèo đi. Quan lão đưa mắt nhìn trời, chợt nói :
- Sắp đến giờ chúa công thượng triều rồi. Đi thôi.
Cao Thế Lâm kính cẩn vâng dạ, và hai sư đồ nhẹ nhàng động thân, băng mình lướt đi.
Trong khoang thuyền rộng lớn như một tòa đại điện, nơi Giang Hoài Ngọc đã tiếp kiến Huyền Vũ Đàn chủ cùng Thiên Vô Giáo chủ hôm trước, nghi vệ đã được dàn bày nghiêm chỉnh.
Ngay bên bệ ngọc, Hộ giá Tổng quản Sinh Tử Phán Quan Thiên Hữu và Ngoại sự Tổng quản Hoài Giang Tú Sĩ Bách Lý Hạc chia ra đứng hầu hai bên tả hữu. Phía dưới có Ngự tiền Hộ giá Tứ đại Thị vệ Các hoàng y cung trang thiếu nữ dàn ra thị phụng xung quanh. Phía dưới nữa, Cao Thế Lâm đang chắp tay kính cẩn đứng hầu. Còn Giang Hoài Ngọc đương nhiên vẫn ngồi trên ngai, sau bức rèm châu.
Quan Thiên Hữu vòng tay nói :
- Cúi mong chúa công cho phép lão phu thu y làm đồ đệ.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Sao tiên sinh lại nói thế. Tiên sinh thu nhận đồ đệ là một việc đáng mừng, sao cô gia lại phản đối chứ.
Quan Thiên Hữu tươi cười nói :
- Tạ ân điển chúa công.
Tuy lão nói vậy cho hợp lễ nghi, nhưng thật ra ngay từ trước lão đã biết chắc rằng chàng chẳng bao giờ phản đối. Lão quay sang Cao Thế Lâm bảo :
- Sao ngươi còn chưa tạ ơn chúa công.
Cao Thế Lâm vội phục lạy, cung kính nói :
- Tạ ân điển chúa công.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Thôi được rồi. Cao khanh gia hãy mau bình thân.
Cao Thế Lâm cung kính nói :
- Tạ ơn chúa công.
Đoạn y đứng lên, nghiêm cẩn nép sang một bên, chắp tay đứng hầu phía dưới Quan Thiên Hữu. Quan lão lại nói tiếp :
- Trình chúa công. Phân cung Vu Hồ của Cửu Trùng Giáo là do Cao Thế Lâm chủ trì. Nay giáo chủ Cửu Trùng Giáo ngông cuồng bạo ngược, dám làm nhiều sự đại nghịch, phạm đến luật trời. Y không thuận theo nên đã quyết định cùng các môn hạ dưới trướng ly khai tự lập. Xin chúa công chuẩn thuận cho y được khai bang lập giáo để dương danh cùng thiên hạ.
Giang Hoài Ngọc thoáng cau mày, yên lặng trầm ngâm nghĩ ngợi. Hồi lâu sau, chàng mới nói :
- Trong võ lâm đương đại đã có quá nhiều bang phái đang tranh giành ảnh hưởng với nhau. Có nên lập thêm nữa không.
Quan lão nói :
- Sở dĩ võ lâm rối loạn là do chưa có người đứng ra chủ trì đại cuộc chứ đâu phải do có nhiều bang phái.
Vừa nói Quan lão vừa đưa mắt nháy Bách Lý Hạc, ra hiệu cho lão nói thêm vào. Bách Lý Hạc liền góp lời :
- Chúa công. Môn hạ của phân cung Vu Hồ có đến cả nghìn người. Nay đã thoát ly khỏi Cửu Trùng Giáo. Nếu không có bang phái để hoạt động thì chắc chắn sẽ còn xảy ra lắm chuyện thị phi. Còn chuyện võ lâm rối loạn vốn không phải vì có nhiều bang phái. Ví như vùng Đại Mạc, môn phái đâu phải ít mà có xảy ra chuyện gì đâu. Vậy việc lập bang phái mới đâu ảnh hưởng gì.
Giang Hoài Ngọc khẽ gật đầu :
- Cũng phải. Vậy … Nhị vị tiên sinh hãy giúp Cao khanh gia thành lập một tân bang phái.
Quan lão nói :
- Chúa công an tâm. Việc ấy cứ giao cho lão phu là được rồi.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Tiên sinh phụ trách cũng được. Nhưng nếu không lập thì thôi, mà đã thành lập rồi thì phải làm sao cho bang phái này trở nên hùng mạnh mới được. Không thể để người khác xem thường.
Quan lão nói :
- Cẩn tuân thượng ý.
Cao Thế Lâm cũng vội bước ra vái lạy tạ ân. Quan lão lại nói :
- Xin chúa công ban cho một danh xưng.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Một danh hiệu cho bang phái mới ư. Được rồi. Thiên địa huyền hoàng. Cô gia cho phép được dùng chữ “Thiên”.