Tổ Sư Động …
Một thánh tích của Thiếu Lâm Tự, một tòa thạch động nằm khuất bên trong một sơn cốc hẻo lánh ở hậu sơn, và cũng là một nơi thiêng liêng đối với mọi đệ tử Thiếu Lâm, bất luận tăng tục.
Trong phật đường ở hậu động, một vị thiền sư râu dài bạc trắng, diện mạo phúc hậu đang ngồi tĩnh tọa. Bốn lão hòa thượng nghiêm cẩn đứng hầu bên dưới. Đó là Giác Hạnh Thiền sư ở Đại Lôi Âm Tự và bọn Không Văn, Không Hư, Không Minh, Không Từ bốn vị đại sư.
Giác Hạnh Thiền sư trầm tư hồi lâu, rồi mới lại từ từ mở mắt ra, nhìn bọn Không Hư đại sư, nói :
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng cơ duyên đều có thể đến với mỗi người, nếu như có sự cố gắng chuyên tu để giác ngộ chính pháp. Lão nạp rất mong một ngày nào đó sẽ có cơ hội tiếp dẫn các ngươi.
Cả bốn vị đại sư đồng chắp tay cung kính nói :
- Bọn đệ tử nguyện sẽ cố gắng nghiên cứu thiền lý, chuyên tu phật học để khỏi phụ lòng mong mỏi của Tổ sư.
Giác Hạnh Thiền sư gật đầu lộ vẻ hài lòng, ánh mắt từ hòa nhìn bốn vị đại sư, lát sau mới lại nói :
- Hiện ở Đại Lôi Âm Tự còn lại một vị trưởng lão thuộc hàng chữ Liễu, một vị thuộc hàng chữ Trí, sáu vị vào hàng chữ Giác, trong đó kể luôn lão nạp, và ba mươi tám người thuộc hàng chữ Không, mỗi người đều tinh thông ít nhất là mười môn tuyệt kỹ của bản phái. Còn số đệ tử ở các hàng dưới nữa thì không nhất định, tùy vào tư chất và ngộ tính mà có mức độ thành tựu khác nhau.
Đoạn Thiền sư lại hỏi :
- Các người muốn gặp lão nạp có chuyện chi.
Không Hư đại sư cung kính nói :
- Kính bẩm Tổ sư. Mấy mươi năm nay, bản phái mỗi lúc một suy vi. Mà hiện thời ma đạo lại hoành hành quá đỗi. Đệ tử bất tài vô đức, không đủ khả năng thống lĩnh tăng chúng kháng ma vệ đạo, khiến cho môn hạ đệ tử bản phái bị bọn quần tà hiếp đáp khinh khi. Trước tình thế nguy nan này, đệ tử không biết phải ứng phó thế nào cho phải. Kính xin Tổ Sư ban cho huấn dụ.
Giác Hạnh Thiền sư hỏi :
- Ý ngươi muốn gì.
Không Hư đại sư nói :
- Đệ tử hy vọng Tổ Sư có thể đứng ra chủ trì đại cuộc, bảo vệ uy danh mấy trăm năm của phái Thiếu Lâm.
Giác Hạnh Thiền sư chậm rãi nói :
- Cõi hồng trần vốn là hư vô. Mọi sự tuy là thực nhưng cũng là hư. Sắc tức thị không, không tức thị sắc là vậy. Ở đời không ai thoát khỏi vòng nhân quả báo ứng. Có nhân thì phải có quả, làm ác phải chịu ác báo. Phật dạy rằng : hữu tâm là khổ não, vô tâm mới yên vui. Đã xuất gia thì nên lấy việc tu tâm dưỡng tính làm chính đạo, không nên tranh đua với người mới phải. Người xuất gia tứ đại vai không, thanh danh đã là thân ngoại chi vật, vậy còn tranh giành làm chi.
Cả bọn Không Hư đại sư đều hổ thẹn cúi đầu, nói :
- Tạ Tổ Sư giáo huấn.
Giác Hạnh Thiền Sư mỉm cười nói :
- Các ngươi đã biết giác ngộ chính pháp là rất tốt. Người xuất gia chúng ta không nên tranh đua với người đời. Nhưng khi bọn tà ma kéo đến quấy rối cuộc thanh tu thì chúng ta cũng không thể ngồi yên mà giương mắt nhìn bọn chúng ngang nhiên phá hoại đạo pháp, không thì còn học võ làm chi.
Yên lặng suy nghĩ giây lâu, lão hòa thượng lại nói :
- Được rồi. Sắp tới lão nạp sẽ cho Giác Lâm sư đệ cùng một số đệ tử đến Tung Sơn để hàng ma phục yêu, phù trì chính pháp.
Cả bọn Không Hư đại sư cả mừng, liền vội phục xuống hành đại lễ, nói :
- Tạ Tổ Sư ân điển.
Lão hòa thượng lại nói :
- Những gì lão nạp nói với các ngươi hôm nay chính là thiên cơ, không nên để lộ cho người ngoài biết mà phạm đến thiên uy. Nhớ đấy.
Ba vị đại sư đồng thanh vâng dạ. Lão hòa thượng gật đầu nói :
- Các ngươi lui ra đi. Cũng đã đến lúc lão nạp phải đi rồi.
Ba vị đại sư nghe lão hòa thượng bảo đi thì ngơ ngẩn giây lát. Sau đó mới cung kính vái lạy, lui ra.
Lại nói, Tam đại Âm ma là Đồng Cổ Ma Tôn, Bích Ngọc Ma Tiêu và Cầm Ma Tôn Giả gắng gượng sức tàn chạy khỏi Thiếu Lâm Tự, tìm lối bôn đào. Bọn họ người nào người nấy cũng đều lộ vẻ kinh hoàng khiếp đảm, hớt hãi chạy xuống chân núi mà không hề dám ngoái đầu nhìn lại lần nào.
Tiểu nhân thì thường sợ chết. Và bọn họ cũng không ngoại lệ.
Sau cuộc tỷ đấu âm công vừa rồi, cả ba người bọn họ đều đã bị nội thương trầm trọng, cần nhanh chóng tìm nơi yên tĩnh vắng vẻ để vận công điều trị thương thế. Lần này, bọn họ kéo lên Thiếu Lâm Tự với vẻ dương dương đắc chí, tưởng đâu trong thiên hạ không còn ai địch thủ. Nào ngờ núi cao lại có núi cao hơn. Bọn họ lại chuốc lấy thảm bại thế này. Sắc diện người nào cũng đều buồn rầu ảo não.
Nhưng …
“Thiên hạ bất chi như ý sự”. Trên đời quả có lắm chuyện không như ý. Vừa thoát được xuống chân núi, chạy chưa được nửa dặm đường thì cả ba lão ma đều phải dừng chân đứng lại, bởi phía trước có người cản đường.
Đó là một nhân vật trung niên vận bộ lam y sạch sẽ tề chỉnh, đang ngồi trên một tảng đá phẳng lỳ bên đường. Người ấy tướng mạo hùng tráng, khí phách uy nghi, có phong độ của một bậc anh hùng hiệp khách, trên tay ôm một thanh cổ kiếm, ngồi nhắm mắt im lìm, chẳng ngó tới ai.
Chim trúng tên tất sợ cành cong. Tam ma dừng lại, hồi hộp quan sát thái độ người kia, nhưng rồi thấy y vẫn nhắm mắt chẳng nhìn ngó gì đến bọn mình thì đều thở phào, vội tiếp tục cất bước.
Nhưng cả ba người bọn họ chỉ mới vừa đi được mấy bước thì đột nhiên nghe vị lam y kiếm khách kia trầm giọng quát lớn :
- Đứng lại.
Cả ba tên ma đầu trước nay đều rất tự phụ. Nếu là lúc bình thường thì bọn họ đã nổi giận đùng đùng, lớn tiếng sinh sự rồi. Nhưng lúc này cả bọn đều đang thọ thương trầm trọng, tính mạng đang hồi nguy ngập, nên đành chịu xuống nước. Bọn họ thầm nghĩ rằng tạm thời hãy chịu nhịn cho qua, chờ sau này khi thương thế đã hồi phục thì sẽ tìm đối phương thanh toán cũng chưa muộn. Do vậy mà cả ba đều đồng thời đứng lại. Cầm Ma Tôn Giả dùng lời nhã nhặn hỏi :
- Chẳng hay tôn giá gọi bọn lão phu đứng lại có việc chi.
Vị lam y kiếm khách lạnh lùng thốt :
- Phụng chỉ hành sự. Hàng ma phục yêu.
Tam ma trố mắt nhìn lam y kiếm khách, nhưng y vẫn chẳng thèm nhìn ngó gì đến bọn họ, hờ hững nói :
- Các ngươi là bọn Cầm, Tiêu, Cổ trong số Ngũ đại Âm ma đấy ư. Bản nhân chờ các ngươi ở đây đã lâu lắm rồi đấy.
Tam ma sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng xoay chuyển, nhất thời không biết nên phải đối đáp thế nào cho phải. Chối ư. Đường đường là Tam Đại Âm Ma danh vang tứ hải mà lại chối bỏ thân phận của mình thì sau này còn mặt mũi nào đứng trong giang hồ nữa. Còn nhận ư. Không thể được … Vị lam y kiếm khách này đột ngột xuất hiện ở đây rõ ràng là để đối phó với ba người bọn họ. Lai giả bất thiện. Nếu mà nhận thì chỉ e … lành ít dữ nhiều.
Bích Ngọc Ma Tiêu hỏi :
- Nếu phải thì sao. Mà không phải thì sao. Tôn giá là ai.
Lam y kiếm khách nói :
- Phải thì tốt mà không phải cũng chẳng sao. Bản nhân xem các ngươi tròng mắt láo liên đầy vẻ giảo hoạt, mười phần hết chín là hạng bất lương, không thể tha được. Các ngươi mau chuẩn bị đi.
Tam ma đồng biến sắc, bất giác lùi ra sau mấy bước, thần sắc ngưng trọng. Lúc này không người nào còn khí lực trong người thì giao đấu thế nào được. Bích Ngọc Ma Tiêu run giọng hỏi :
- Tôn giá định … làm gì.
Lam y kiếm khách lạnh lùng đáp :
- Bắt người. Dù sống hay chết.
Tam ma cả kinh thất sắc. Bọn họ đều là những người tri cơ mau chóng, tâm kế sâu xa. Thấy lam y kiếm khách nãy giờ thủy chung vẫn chưa hề mở mắt ra nhìn bọn họ, chẳng ai bảo ai, cả bọn liền rón rén lùi lại phía sau mấy bước, rồi gom hết tàn lực, phi thân lao vút đi, định tìm lối đào sinh.
Nào ngờ, lại thêm một lần nữa, sự việc lại bất như ý …
Chỉ mới chạy được mấy bước, ba người đã thấy lam y kiếm khách đứng sừng sững ngay trước mặt. Trong ba người bọn họ không một ai kịp nhìn thấy lam y kiếm khách động thân như thế nào. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cả ba như không tin vào mắt mình. Cả bọn ngấm ngầm lo lắng, nghĩ thầm :
- Sao lúc bọn mình rút lui không chia ba ngã mà cứ chạy một đường.
Lúc này, lam y kiếm khách đã mở mắt ra. Hai luồng nhãn quang sáng rực nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ với vẻ lạnh lùng tàn khốc. Như đọc thấu được tâm tư ba người, lam y kiếm khách cười nhạt nói :
- Các ngươi cho rằng nếu chia ba đường đào tẩu thì có thể thoát khỏi tay bản nhân hay sao. May là các ngươi chưa làm như vậy nên mới còn đứng ở đây. Đừng nói ba tên, dù mười tên cũng khó thoát khỏi kiếm của bản nhân.
Cầm Ma Tôn Giả cố trấn định tâm thần, vòng tay hỏi :
- Chẳng hay tôn giá là cao nhân phương nào. Bọn tại hạ có thù oán chi với tôn giá chăng.
Lam y kiếm khách vẫn lạnh lùng ôm kiếm mà không đáp lời. Nhưng từ phía sau, một giọng nói đột ngột cất lên đáp thay :
- Lão ta chính là Vô Danh Khách, là Hiệp Tiên trong số Tiêu Dao Bát Tiên bọn ta đấy mà.
Thanh âm còn chưa dứt thì bỗng đâu thân hình Tam ma khẽ run lên một cái, rồi cả ba lão ma đầu đồng loạt ngã lăn xuống đất, nằm yên bất động, mất cả tri giác. Sự tình quá đột ngột khiến không ai kịp phản ứng. Ngay sau đó, một lão khiếu hóa áo quần sạch sẽ, râu tóc bạc phơ lững thững đi tới.
Lão khiếu hóa vừa đi gần đến nơi, đã thấy lam y kiếm khách trợn mắt nhìn lão ta, lạnh lùng nói :
- Lão khiếu hóa ngươi sao lại đa sự thế. Chuyện của bản nhân không cần lão xen vào.
Lão khiếu hóa cười ha hả nói :
- Bọn tiểu bối này đâu có đáng để Hiệp huynh phải động thủ động cước. Thôi thì hãy cùng lão khiếu hóa đi uống rượu quách.
Lam y kiếm khách nói :
- Bản nhân không phải là con sâu rượu như lão.
Lão khiếu hóa cười khanh