Phu nhân thắt nút cái tua trong tay lại rồi ướm thử lên thân Trường Ly.
“Năm màu này rực rỡ nhất đấy, hợp với mùa xuân lắm, mai con đeo cái mới này luôn đi.”
Trường Ly sung sướng xoay một vòng, “Vâng ạ!”
Được bàn tay khéo léo của phu nhân tô điểm, nàng nghiễm nhiên trở thành thanh kiếm xinh đẹp nhất phố.
Hôm nay, Trường Ly tò tò đi theo phu nhân lo hết việc này đến việc nọ cả ngày trời y như cái đuôi nhỏ.
Trước tiên phu nhân dọn dẹp phòng của Bạch Bạch, trải ga giường mềm mại ra, rồi mang tấm nệm ra phơi dưới nắng xuân ấm áp để nó thấm đẫm mùi nắng.
Thậm chí phu nhân còn chuẩn bị riêng một con cá trong bếp.
Đây là loài cá kỳ lạ nhất mà Trường Ly từng thấy, trông giống gà, lông đỏ thẫm, có ba đuôi, sáu chân, bốn đầu.
Khi nó cất tiếng kêu như chim hỉ thước, Trường Ly sốc điếng người, chẳng biết phu nhân kiếm đâu ra một con cá dị hợm dữ vậy nữa.
Thấy bé Trường Ly bị dọa lùi về sau nửa bước, phu nhân cười nắc nẻ.
“Đừng sợ, đây là Điều Ngư, thịt nó có thể giải ưu sầu, là đồ tốt hiếm có đấy.”
Trường Ly tò mò ghé sát lại nhìn.
Nàng thấy phu nhân tỉnh bơ thò tay túm chặt đuôi cá rồi lấy muôi gõ bốp vào đầu cá ba cái.
Con Điều Ngư kêu một tiếng thất thanh xong là lịm luôn.
Phu nhân nhanh nhẹn nhóm lửa bắc nồi, vứt con cái nửa chết nửa sống vào nồi, sau đó bỏ thêm một mớ nguyên liệu hình thù kỳ dị rồi mới đậy nắp lại.
Nàng ngoái lại, thấy Trường Ly đã sợ cứng người bèn dịu dàng giải thích: “Con cá này phải hầm trước một ngày một đêm mới ngon, Bạch Bạch thích ăn món Điều Ngư hầm do ta làm nhất đấy.”
“Giờ con chỉ có thể ngửi mùi, bao giờ con hóa hình ta sẽ hầm riêng một nồi cho con.”
Sau gáy Trường Ly lặng lẽ nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.
So với mấy món ngọt xinh xắn phu nhân hay làm mỗi ngày thì con cá này được chế biến quá sức tục tằn, trông chẳng giống như được một người nấu ra.
Vì tất bật cả ngày với phu nhân nên Trường Ly vừa nằm lên giá kiếm là thiếp đi ngay.
Đến nửa đêm, nàng chợt ngửi thấy mùi lạ.
Trường Ly khụt khịt mũi trong mơ.
Chắc là mùi Điều Ngư mà phu nhân hầm bay trong bếp ra đây mà.
Trường Ly hít một hơi, trở mình trên giá kiếm.
Ngay sau đó, nàng choàng tỉnh.
Mùi này không ổn, ngoài mùi thơm lạ lùng thì nàng còn ngửi thấy cả mùi củi cháy nữa.
Trường Ly nhổm phắt dậy khỏi giá kiếm, vừa quay đầu ngó ra cửa sổ đã thấy ánh lửa đỏ bừng, đậm đến nỗi nhuốm đỏ cả bầu trời đen kịt.
Trường Ly cuống quýt chạy ra khỏi phòng, bay tới chỗ phu nhân.
Tòa nhà đẹp đẽ vốn được dọn dẹp cẩn thận nay đã chìm trong biển lửa, đang cháy phừng phực, thỉnh thoảng lại b ắn ra tia lửa nổ lách tách trong bóng đêm.
Trường Ly bất chấp tất cả, xông một mạch tới chỗ ở của phu nhân mới thấy ngọn lửa trong ấy còn mạnh hơn ngoài sân nhiều, hơi lửa nóng rực bốc theo gió ép nàng không thể tiến bước.
Trường Ly nôn nóng gào vọng vào trong: “Phu nhân, người có trong đó không?”
Trong phòng im phăng phắc, ngoài tiếng lửa đốt phòng thì chẳng có gì cả.
Trường Ly lo sốt vó, nếu phu nhân tình cờ hôn mê đúng lúc này thì làm sao tỉnh kịp đây.
Trường Ly nhìn chằm chằm ngọn lửa trước mắt mấy giây, khẽ cắn môi.
Nàng là linh kiếm vốn được rèn đúc trong lửa, dù ngọn lửa này dữ dội đến mấy thì vì phu nhân, nàng quyết phải xông vào một lần.
Trường Ly hạ quyết tâm xong bèn vọt vào biển lửa.
Ngọn lửa li3m láp thân kiếm, ban đầu chỉ hơi đau, sau đó lại rát xé.
Trường Ly chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt, bay hết gian này qua gian khác.
Lửa lớn che mờ tầm nhìn của nàng, thỉnh thoảng lại có một mảnh gỗ bị lửa đốt rơi ào ào xuống cũng mảnh vụn của nó, ép nàng phải chật vật tránh né.
Lần đầu tiên Trường Ly hận mình không phải là tu sĩ.
Dù nàng chỉ biết bấm một cái Ngự Thủy Quyết thì cũng tốt hơn cứ liều mạng xông vào thế này nhiều.
Vất vả lắm Trường Ly mới vào tới chỗ sâu nhất trong phòng ngủ.
Nàng thấy màn che ngoài mép giường đã bị thiêu rụi, ngọn lửa bốc ngùn ngụt đang vây kín chiếc giường Bạt Bộ.
Xuyên qua ánh lửa dữ dội, nàng loáng thoáng trông thấy một bóng người nằm im lìm ở đó.
Trường Ly lập tức gào vọng về phía chiếc giường Bạt Bộ: “Phu nhân, người hãy dậy đi!”
Bóng người trên giường không hồi đáp gì.
Vỏ kiếm trên người Trường Ly cháy rụng trong lửa, lộ ra lưỡi kiếm sáng lóa lốm đốm vết cháy.
Nàng hít sâu một hơi, đang định bay vào giường Bạt Bộ thì đúng lúc này, một thanh xà cực nặng đột nhiên đổ ầm xuống đầu nàng.
Trường Ly né được cái xà trong gang tấc.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt nàng bỗng xuất hiện cảnh tượng rất khó tin.
Chẳng biết từ bao giờ, một bóng người mặc áo đen đã xuất hiện bên thành giường, ngọn lửa xung quanh cứ như kẻ yếu sợ sệt né khỏi gã.
Gã nghênh ngang vươn tay về phía phu nhân...
“Dừng tay!”
Tiếng kêu của Trường Ly kinh động gã đồ đen.
Gã liếc nhìn Trường Ly với ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm cứ như nhìn một vật chết.
“Không ngờ chỗ này lại có một thanh kiếm linh, chẳng lẽ do A Triêu nuôi giải sầu à?”
Trường Ly hoảng sợ nhìn gã vươn tay tới chỗ mình.
“Nhưng sau này A Triêu không cần ngươi nữa...”
Một tia phép giáng mạnh vào người Trường Ly, trước mắt nàng tối sầm.
Hình ảnh cuối cùng nàng trông thấy là gã đồ đen kia cẩn thận bế phu nhân đang nằm trên giường lên, biến mất trong biển lửa mênh mông.
Lại một cây xà sập xuống đè nghiến người Trường Ly.
Thân kiếm run lên hai cái, Trường Ly bất lực r3n rỉ một tiếng.
Đám cháy này kéo dài suốt một đêm.
Mãi đến sáng hôm sau, một người hàng xóm cùng ngõ dậy sớm lấy nước đã giật nảy mình khi thấy tòa nhà bị cháy rụi.
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Một tòa nhà to thế sao lại bị san bằng chỉ trong một đêm được...”
Một người hàng xóm khác đi ra ngoài xem đã phải dụi mắt thật mạnh, cứ ngỡ mình bị hoa mắt.
“Tối qua ta chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả, ông có nghe thấy gì không?”
“Ta cũng không, chẳng hiểu sao lại thế, mà tối qua ta ngủ sâu hơn hẳn bình thường...”
“Ta nhớ chủ nhà này là một cô gái hướng nội, không thích ra ngoài, ta cũng chưa gặp nàng bao giờ, chỉ thỉnh thoảng thấy một thiếu niên tới nhà tặng quà cho nàng thôi."
“Ta cũng không thấy nàng giao du với ai, nhưng lửa lớn thế, nếu nàng ở nhà e là ngay cả yêu cốt cũng bị thiêu sạch.”
Đám hàng xóm đang nói chuyện với nhau thì một cục bột trắng đột nhiên nhảy vào hẻm.
Y lao tới trước tòa nhà đã bị đốt thành tro, bật ra một tiếng kêu ngỡ ngàng: “Chít!”
Hàng xóm trông thấy cục bột trắng nọ bèn đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ hỏi nó: “Cháu là con cái nhà này à?”
Cục bột trắng không đếm xỉa đến ai mà lao thẳng vào nhà.
Cục bột trắng ngửi tới ngửi lui mảnh đổ nát, dừng ở vị trí chiếc giường Bạt Bộ, dùng móng vuốt đào bới như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Trong lúc đi lại, y đã vô tình giẫm trúng một thanh kim loại dơ dáy và ịn một dấu chân mờ trên đó.
Bấy giờ, có một thanh niên mặc đồ lam hớt hải chạy vào hẻm.
Hắn vừa chạy vừa gọi mãi: “Tiểu công tử, ngài chạy chậm một chút.
Lần này ngài tu luyện gặp sự cố nên đã bị quay lại thời con non, đến nói chuyện cũng không thể, lỡ đi lạc thì các trưởng lão sẽ lăng trì ta mất...”
Thanh niên đột ngột im bặt khi trông thấy đống hoang tàn trước mặt, “Đây là...”
Hàng xóm sát vách thấy thanh niên nọ, vội hỏi: “Các cậu quen chủ nhà này à? Chẳng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì mà bọn ta mới ngủ một giấc dậy đã thành ra thế này, nếu các cậu quen họ thì đến Yêu Vụ Tư báo án thử xem?”
Thanh niên cảm tạ hàng xóm rồi chạy vào trong đống đổ nát.
Cục bột trắng vẫn chưa từ bỏ ý định đào bới tro tàn, thỉnh thoảng y lại bật ra tiếng nức nở từ cổ họng.
Cái đuôi to xoã tung phía sau bi thương rủ xuống, kéo lê dưới đất dính đầy bụi đen, chẳng còn trắng muốt bồng bềnh