Ở chốn sâu nhất lòng đất, đốm lửa đỏ và ánh kiếm bạc quyện vào nhau.
Cũng như khi hấp thụ linh khí, Trường Ly cật lực hấp thu sạch sẽ hoả khí toả ra từ đốm địa hỏa kia.
Hoả khí cuồn cuộn chảy vào kiếm thể mang đến cảm giác bỏng cháy đau đớn khiến thân kiếm đỏ rực lên.
Cả vùng trời đất bỗng chốc biến thành một lò luyện khổ lớn.
Đốm địa hỏa vừa là chất dẫn, vừa là nguyên liệu không ngừng mài giũa, đúc luyện lại linh kiếm.
Tạp chất bên trong kiếm thể lần lượt bị hỏa khí loại bỏ.
Chúng lan tràn khắp ngóc ngách kiếm như đả thông kinh mạch toàn thân kiếm.
Trong quá trình rèn đi đúc lại đó, kiếm Trường Ly càng lúc càng linh hoạt và cứng rắn, mũi kiếm như sương thu tỏa ra ánh sáng lạnh.
Địa hỏa bị hút mất hỏa khí dần yếu ớt, bắt đầu chập chờn liên tục, càng lúc càng nhỏ đi.
Ngược lại, tốc độ hấp thu của Trường Ly mỗi lúc một tăng.
Nàng cố gắng khống chế hỏa khí đang chảy trôi khắp cơ thể, chịu đựng cảm giác đau đớn do bị nguồn năng lượng khổng lồ đánh úp vào người.
Quá trình chế ngự, cắn nuốt rồi biến nó thành của riêng cứ thế lặp đi lặp lại.
Tuy đốm địa hỏa đã nhỏ hẳn đi nhưng đến thời khắc tồn vong, nó đột nhiên trở nên hung hãn.
Chỉ cần Trường Ly phân tâm một giây là sẽ bị địa hỏa cắn trả, kiếm gãy linh bay trong lửa, hóa thành tro tàn.
Trường Ly không hề cảm giác được thời gian đang trôi chảy, nàng chỉ tập trung hấp thu hết năng lượng của đốm địa hỏa kia.
Chẳng biết sau bao lâu, khi đốm địa hỏa teo tóp chỉ bằng đầu ngón cái, nàng thình lình vọt lên, thừa cơ nó lơi lỏng cảnh giác mà nuốt chửng đốm lửa này.
Cơn nóng bỏng gấp bội lúc trước bùng nổ trong cơ thể nàng.
Đốm địa hỏa không cam tâm diệt vong, điệ cuồng giãy giụa, bật ra tiếng rít chói tai, liên tục quẫy đạp trong kiếm thể hòng tìm đường sống.
Trường Ly không cho nó bất cứ cơ hội nào, nàng điều khiển linh khí trong cơ thể bao vây đốm địa hỏa, chia nhỏ nó ra rồi cắn nuốt từng phần một.
Sau khi hấp thu xong tia lửa cuối cùng, rốt cuộc Trường Ly cũng hôn mê vì kiệt sức.
Cùng lúc đó, ở trên mặt đất.
Yên Cửu đã lòng vòng trên mảnh đất khô cằn này suốt ba ngày ba đêm, suýt thì đào ba tấc đất lên để tìm Trường Ly thốt nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm đi.
Chàng ngồi xổm xuống, áp lòng bàn tay lên mặt đất...
Mặt đất đã lạnh đi thật.
Yên Cửu không khỏi thấy sốt ruột hơn.
Kể từ khi Trường Ly đột nhiên biến mất vào ba hôm trước, chàng đã đoán có lẽ nàng bị rơi vào trận pháp nào đó.
Nhưng chàng đã tìm vài lần chỗ Trường Ly biến mất mà không thấy lối vào đâu cả.
Có lẽ đó là cơ duyên của Trường Ly, hiềm nỗi nàng chỉ là một cô nhóc kiếm linh không biết thuật phép.
Những tình cảnh ngặt nghèo mà đám tu sĩ có thể giải quyết dễ như trở bàn tay lại khó bằng trời với nàng.
Bây giờ nhiệt độ mặt đất đã bắt đầu thay đổi, sự biến hóa không rõ nguyên do này khiến người ta càng thấy bất an.
Yên Cửu nhìn chằm chằm mặt đất trơ trụi, mắt tối lại.
Chàng không thể đợi thêm nữa, dù phải đào rỗng chốn này thì chàng cũng phải tìm cô nhóc kiếm linh về bằng được.
Cái bí cảnh nhỏ này chỉ chịu tiếp nhận tu sĩ cấp Trúc Cơ, một khi tu vi vượt quá Trúc Cơ có thể sẽ bị bí cảnh bài xích và hất ra ngoài ngay.
Nếu chàng nén tu vi ở kỳ cuối Trúc Cơ chắc sẽ không có vấn đề gì.
Hạ quyết tâm xong, Yên Cửu bèn ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu cởi bỏ phong ấn trong cơ thể.
Linh khí quanh người Yên Cửu dần xao động khiến vạt áo chàng tung bay.
Tu vi của chàng bắt đầu tăng dần, tới kỳ sau Trúc Cơ rồi đến kỳ cuối Trúc Cơ...
Khi thấy bí cảnh này bắt đầu bài xích mình, Yên Cửu lập tức nén tu vi lại.
Linh khí dồi dào không ngừng chảy trôi trong cơ thể, Yên Cửu hít sâu một hơi, dùng linh khí mở đường để tiến vào lòng đất.
Chàng men theo độ ấm lưu lại trong đất mà lần sâu xuống.
Sau khi loanh quanh dưới đất tầm hai khắc, chàng đột nhiên rơi xuống một cái hố.
Yên Cửu nhìn quanh bốn phía, vừa liếc mắt đã trông thấy linh kiếm đang im lặng lơ lửng trên không.
Nỗi lo trong lòng chàng rốt cuộc cũng tan biến.
Yên Cửu đi đến bên linh kiếm, khẽ gọi một tiếng: “Trường Ly.”
Linh kiếm không nhúc nhích gì cả.
Yên Cửu khẽ nhíu mày, chạm nhẹ ngón tay vào chuôi kiếm, thấy hơi phỏng tay.
Chàng ngắm kỹ thân kiếm, thoạt trông có vẻ như Trường Ly hơi khác lúc trước.
Rõ ràng vẻ ngoài không thay đổi gì nhưng khi nàng im lặng nằm đó chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy thanh kiếm này không hề tầm thường chút nào.
Cứ như nàng đã trải qua một lễ rửa tội dằng dặc, tuy khiêm tốn nhưng không mất đi vẻ sắc bén, so với cô nhóc đáng yêu cứ tíu ta tíu tít suốt ngày khi xưa thì như hai thanh kiếm khác nhau vậy.
Yên Cửu khẽ khàng cầm lấy kiếm, chàng muốn ra khỏi bí cảnh ngay lập tức rồi mang Trường Ly đến đỉnh Chu Minh để họ xem thử có phải nàng bị thương gì đó nên bây giờ mới mê man bất tỉnh hay không.
Ngay khi Yên Cửu tính lên mặt đất theo đường cũ, Trường Ly đột nhiên trở mình trong lòng chàng rồi lầm bầm: “Cho thêm một xửng bánh hoa mơ đi...!Loại mới ra lò, gói về...”
Yên Cửu thở phào nhẹ nhõm rồi bất giác phì cười.
Hóa ra nàng là đang ngủ, nếu trong mơ còn rảnh nghĩ tới chuyện ăn uống thì chắc không có vấn đề gì lớn.
Yên Cửu mang Trường Ly quay lại mặt đất, tìm một sườn dốc khuất gió ngồi xuống.
Sắc trời dần ngả tối, Yên Cửu dùng đá đánh lửa mang theo bên người để thắp lửa rồi lặng lẽ đợi Trường Ly dậy.
Trường Ly lại nằm mơ.
Nàng mơ thấy cuộc sống an bình ngày ngày tới sạp bánh của bà Thân mua bánh hoa mơ mang về nhà thuở xưa.
Quãng thời gian ấy thật vui sướng biết bao.
Nàng nằm trên ghế bập bênh dưới gốc cây hoa phơi nắng ấm áp, đợi phu nhân pha ấm trà mới và làm mẻ bánh ngọt nóng hôi hổi, một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Trường Ly thức dậy với nụ cười ấm áp.
Nhưng khi tỉnh lại, nắng biến mất, mà bánh ngọt cũng chẳng thấy đâu.
Chỉ có mỗi đống lửa nhỏ đơn sơ, và một khuôn mặt lúc sáng lúc tối bên ánh lửa chập chờn.
Trường Ly bỗng thấy hơi buồn bã và hụt hẫng, chả trách nàng lại cảm thấy nắng hôm nay không ấm mấy.
Hóa ra đó chỉ là một đống lửa nhỏ.
Trường Ly rầu rĩ trở mình một cái.
Âm thanh này kinh động Yên Cửu, chàng ngước lên nhìn Trường Ly, “Rốt cuộc nàng cũng dậy.”
Trường Ly sáp tới chỗ Yên Cửu hỏi, “Ta quay lại bằng cách nào thế? Huynh đi tìm ta à?”
Yên Cửu lạnh lùng nhìn nàng, “Chứ sao nữa, nếu ta mà không lôi nàng ra khỏi lòng đất thì chắc nàng cứ ở đó ngủ tới khi bí cảnh này biến mất luôn.”
Trường Ly nhạy bén phát hiện sự lo lắng của Yên Cửu