Mua cũng mua rồi, đâu thể đòi tiền lại được.
Trường Ly đành đọc tiếp với Yên Cửu.
Nhưng nội dung cuốn Truyện thỏ tiên này lại khác thầy kể chuyện kể, nghe nói tiệm đồ kho Trần thị giết nhiều thỏ quá nên hồn phách chúng đã tụ lại, thu hút thỏ đại tiên đi ngang qua.
Thỏ đại tiên siêu độ cho chúng xong bèn yêu cầu tiệm đồ kho Trần thị phải chuộc tội vì đã giết quá nhiều thỏ.
Tuy ngoài mặt, nhà họ Trần đã đồng ý nhưng trên thực tế lại không ưng lòng.
Bởi vậy mà con trai cả nhà họ mới gặp báo ứng bị bệnh liệt giường.
Vì mạng sống, nhà họ Trần phải bấm bụng chi một khoản tiền lớn để xây miếu thỏ tiên.
Sau khi miếu xây xong, con trai cả nhà họ Trần mới từ từ khỏe lại, giữ được mạng sống.
Trường Ly không khỏi cảm thán: “Cuốn truyện này và thầy kể chuyện trong quán trà mỗi bên kể một kiểu, chẳng biết rốt cuộc ai nói thật nữa.”
Yên Cửu sờ cằm, lâm vào trầm tư: “Điểm giống nhau duy nhất là về tiệm đồ kho Trần thị.”
Chàng ngoái đầu hỏi tiểu nhị: “Tiệm đồ kho Trần thị trong truyện nhắc đến rốt cuộc ở đâu vậy?”
Tiểu nhị hiệu sách vừa sắp lại kệ sách và quét sạch bụi bặm trong ngóc ngách, vừa tiện thể đáp: “Tiệm đồ kho Trần thị lúc trước giờ là miếu thỏ tiên đấy.”
Yên Cửu vô thức nhíu mày, “Thế con cháu Trần thị đâu?”
Tiểu nhị lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết, chắc là dọn đi rồi, dù sao cũng không nghe ai nhắc đến tung tích nhà họ Trần nữa.”
Trường Ly lấy làm lạ, nàng tưởng nếu miếu thỏ tiên do Trần thị xây thì nhà họ Trần sẽ phụ trách việc trông coi nó luôn.
Nếu Trần thị bặt vô âm tín thì người coi sóc miếu thỏ tiên và nhận thờ cúng chẳng lẽ lại là thỏ tiên?
Yên Cửu chỉ vào trang sách, nghiêm túc nói: “Chuyện này lạ lắm.”
Bọn họ cất cuốn Truyện thỏ tiên đi, tính về quán trọ bàn bạc với Dư sư huynh rồi mới quyết định xem phải làm gì.
Lúc vào quán trọ, vì chuyện hôm qua mà gã tiểu nhị vừa thấy Yên Cửu đã bắt đầu mặt sưng mày xỉa, nhưng khi trông thấy cuốn Truyện thỏ tiên trong tay chàng, hắn đổi thái độ ngay.
Hắn rảo bước lại gần, hỏi: “Quý khách mua Truyện thỏ tiên ở đâu thế?”
Yên Cửu trỏ tay ra ngoài, “Ở hiệu sách phố kế bên ấy.”
Chàng còn chưa dứt lời, gã tiểu nhị quán trọ đã phất tay áo chạy vội ra ngoài.
Chưởng quầy đang tính tiền không quên nhín chút thời gian gào với theo: “Thằng ranh kia, nhớ mang một cuốn về cho ta đấy!”
Tiểu nhị dạ một tiếng đáp lại.
Mới đó đã mất hút.
Trường Ly và Yên Cửu trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hình như chưởng quầy nhận ra sự thảng thốt của họ, bèn giải thích: “Cậu may lắm mới đi ngang hiệu sách ngay lúc họ mới nhập hàng đấy, nếu chậm chân thì chắc chắn là truyện bán hết sạch rồi.”
Trường Ly nhìn cuốn Truyện thỏ tiên trong tay Yên Cửu, đột nhiên nảy ra một ý.
“Dù bọn mình hét giá cao để bán cuốn truyện này thì chắc vẫn có người chịu mua nhỉ?”
Yên Cửu bất đắc dĩ nói: “Giờ đâu thể bán được, chí ít phải để Dư sư huynh đọc đã, nhỡ nó còn có ích thì sao.”
Trường Ly thấy tiếc hùi hụi, “Đáng lẽ lúc nãy nên mua hai cuốn mới phải, có khi giờ bọn mình bán sang tay một cuốn lại bù nổi khoản tiền mua vé tham quan miếu thỏ tiên lúc trước cũng nên.”
Yên Cửu lặng thinh một lát.
Không thể không thừa nhận là trong chuyện kiếm tiền, đầu óc chàng còn chẳng nhanh nhạy bằng một thanh kiếm.
Về đến phòng, Yên Cửu gửi bùa đưa tin cho Dư sư huynh rồibđợi hắn về quán trọ trao đổi tin tức.
Lúc Dư sư huynh về đến nơi, trời đã sẩm tối.
Hắn thở hồng hộc đi vào phòng, tay cầm một bịch cà rốt.
Trường Ly nhìn bịch cà rốt tươi ngon kia, lặng lẽ nói: “Yên Tiểu Cửu, ta cảm thấy chắc chắn hôm nay Dư sư huynh ra ngoài đã bị lừa rồi, chứ làm gì có Kiếm tu nào mua cà rốt chứ.”
Yên Cửu nhìn Dư sư huynh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Dư sư huynh nhiệt tình móc một củ cà rốt trong bịch ra giúi cho Yên Cửu.
“Yên sư đệ, đệ nếm thử đi.
Nghe nói đây là đặc sản của trấn Lưu Vân đấy, người ta bảo ngay cả thỏ tiên cũng thích ăn thứ này.”
Yên Cửu nhẹ nhàng từ chối củ cà rốt.
Chàng không phải thỏ nên không thích ăn.
Yên Cửu không kìm được mà mở miệng hỏi: “Sư huynh, huynh mua một bịch cà rốt làm gì thế?”
Dư sư huynh gãi đầu, bỏ cà rốt xuống.
“Ta vốn đi nghe ngóng tin tức về thỏ tiên, sau đó nghe người ta bảo nếu mua loại cà rốt này về cúng thỏ tiên sẽ linh lắm nên ta mua thử xem sao.”
Trường Ly và Yên Cửu đồng loạt dùng ánh mắt như nhìn đứa dở hơi để nhìn Dư sư huynh.
Trường Ly: “Lúc trước Dư sư huynh nghèo thế là có lý do hết.
Hắn không biết giữ tiền, sớm muộn gì cũng bị người ta đào sạch.”
Yên Cửu tính nhắc khéo Dư sư huynh chuyện hắn đã bị người ta lừa.
“Sư huynh à, theo như huynh kể thì tất cả mọi người trong trấn Lưu Vân đều dùng loại cà rốt này để cúng thỏ tiên hả?”
Dư sư huynh gục gặc đầu, “Tất nhiên rồi.”
Yên Cửu hỏi tiếp: “Nếu nhà nào cũng dùng loại cà rốt này thì thỏ tiên làm sao quyết định được hôm nay sẽ hiển linh ở nhà ai chứ?”
Trường Ly vô cùng đồng ý với chàng: “Thứ ai cũng có chẳng khác nào chẳng ai có gì.”
Dư sư huynh ngu người, hình như hắn đã phát hiện có gì đó sai sai.
“Chắc phải xem tâm trạng thỏ tiên thế nào?”
Yên Cửu thở dài một hơi, lại hỏi: “Sư huynh, huynh thích ăn gì nhất?”
Dư sư huynh thốt ra một đáp án cực chân chất: “Bánh nhân thịt.”
Yên Cửu dẫn dắt: “Nếu ngày nào cũng bắt huynh ăn bánh nhân thịt thì huynh còn thích nữa không?”
Dư sư huynh ngẫm nghĩ rồi lâm vào rối rắm: “Chắc không thích thế nữa...”
Yên Cửu: “Thế thỏ tiên gặm cà rốt mỗi ngày không ngán sao?”
Dư sư huynh vỡ lẽ, tức đến nhăn dúm mày.
“Gã bán cà rốt đã lừa ta!”
Yên Cửu khẩy củ cà rốt, “Bịch cà rốt này bao nhiêu thế?”
Dư sư huynh thành thật khai: “50 lạng.”
Trường Ly bỗng thấy phí tham quan mình trả cũng không đắt lắm.
Chí ít nàng và Yên Tiểu Cửu mất 50 lạng còn hóng hớt được