Kiếm Lời Ông Xã Đại Nhân

Tranh Chấp Về Đồ Ngủ


trước sau

CHƯƠNG 53: TRANH CHẤP VỀ ĐỒ NGỦ

Bởi vì khi nổi nóng, cô sẽ mang cảm giác hoang dã kích thích anh có khát vọng muốn chinh phục.

“Anh…” Quả nhiên IQ của Trịnh Liên Nga không đủ dùng, cô cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đợi một lát, giờ siêu thị dưới lầu vẫn chưa đóng cửa, có lẽ có bán đồ ngủ nam, tôi đi xuống đó mua cho anh, được rồi chứ?”

“Không cần đâu, cô có mua tôi cũng không mặc, phí tiền.” Anh nhướn mày, kiên trì với cách làm của mình.

Cô hừ một tiếng: “Đồ tôi mua về, anh nhất định phải mặc.” Nói xong, cô thật sự cầm túi xách lên muốn ra ngoài.

“Siêu thị ở dưới lầu à? Ở trong khu chung cư này sao?” Trần Diên Khang nhướng mày hỏi, bởi vì giờ đã quá trễ rồi, anh vẫn lo cho an toàn của cô hơn.

“Là ở dưới lầu, sao thế? Anh muốn tự mình đi à? Không được, anh ở nhà trông con đi.” Trịnh Liên Nga nói xong thì mở cửa đi ra ngoài.

“Cô cẩn thận đấy.” Giọng Trần Diên Khang trầm thấp.

Cô đóng cửa, có ảo giác vừa rồi anh nhắc cô phải cẩn thận sao? Cô không nghe lầm chứ!

Cũng may siêu thị ở trong khu này luôn, bởi vì đây là một khu chung cư cỡ lớn, còn mở một siêu thị khá to nữa, thuận tiện cho người sống trong khu này tiêu dùng.

Trịnh Liên Nga bước vào siêu thị, đồ ngủ ở đây đều là loại bình thường, không có nhiều đồ cao cấp.

Lần đầu tiên cô mua đồ ngủ cho nam, lúc lựa chọn, nhân viên đi tới hỏi: “Chào chị, xin hỏi chồng chị cao bao nhiêu ạ?”

Cô vội khoát tay, mặt hơi nóng lên nói: “Tôi không mua cho chồng.”

“À! Vậy người mặc cao bao nhiêu ạ?”

“Khoảng 1m…83 đi!” Trịnh Liên Nga cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Trần Diên Khang rất cao, anh đứng giữa nhóm đàn ông thì thường nổi bật như hạc giữa bầy gà.

“Vậy thì chị lấy bộ này đi! Anh ấy sẽ mặc vừa bộ này!”

Trịnh Liên Nga sờ chất vải, rất thoải mái, hơn nữa còn là màu xám, cũng không sặc sỡ gì, cô gật đầu: “Được rồi! Tôi lấy bộ này.”

Cô trả tiền rồi đi lên lầu, còn nhủ thầm trong lòng, người đàn ông này ăn cơm của cô, tiêu tiền của cô, còn ngủ trong nhà cô, là người giàu có nhất thế giới, anh có thấy mất mặt không?

Cô vừa đi vừa thầm oán giận, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà, Trịnh Liên Nga lấy chìa khóa mở cửa ra đã thấy anh đang ngồi trên sofa, cầm ipad của cô xem gì đó, suy nghĩ đầu tiên của cô là, có lẽ trong ipad của cô không có ảnh nóng nào.

Khóe miệng anh cong lên, rõ ràng đang xem gì đó rất buồn cười, cô đưa đồ ngủ tới trước mặt anh: “Này, bộ này không tệ, cũng không có mùi gì, anh cầm lấy mặc đi!”

Trần Diên Khang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô: “Bình thường lúc rảnh rỗi, cô thích xem những bộ phim hài đơn giản thế này sao?”

Trịnh Liên Nga nhìn màn hình, hóa ra anh đang xem phim hài mà cô mới xem khi nãy, cô hừ một tiếng: “Anh chê thì đừng xem nữa!”

Anh để ipad qua một bên, cầm đồ ngủ cô mua về lên xem, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng mặc bộ đồ nào có chất vải xấu thế này, có điều tối nay anh sẽ chịu đựng.

Xem như nể mặt đã trễ thế này rồi mà cô còn đi mua cho anh.

“Cô tắm trước hay tôi tắm trước?” Trần Diên Khang nhướng mày hỏi, căn nhà này chỉ có một phòng tắm, hơn nữa ban nãy anh đã sử dụng rồi, thật sự nhỏ đến đáng thương, anh đứng trong đó xoay người cũng khó khăn, anh đang nghĩ, có cần đổi cho cô căn nhà lớn hơn không.

Trịnh Liên Nga là nhà thiết kế trong một công ty, được chia một căn hộ
miễn phí đã là đãi ngộ không tệ rồi, làm gì còn chọn tới chọn lui nữa chứ?

“Anh tắm trước đi!” Cô muốn mình đi tắm khi anh đã vào phòng ngủ.

“Vậy tối nay ngủ thế nào?”

“Anh ngủ trên giường đi, tôi sẽ ngủ trên sofa.” Trịnh Liên Nga trả lời rất dứt khoát.

“Cô xác định không ngủ cùng nhau sao? Ngủ với tôi cô cũng không chịu thiệt gì.” Anh nhướn mày, cười xấu xa.

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có mơ, mau đi tắm đi.”

Trần Diên Khang lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm, cô ngồi trên sofa xem tiếp bộ phim anh mới xem khi nãy, người đàn ông này nói cái gì mà phim hài đơn giản chứ, rõ ràng anh đã ngồi xem mười mấy phút rồi đó còn gì!

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Trịnh Liên Nga đeo tai nghe vào ngay, để tránh việc nghe những thứ không nên nghe.

Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng tắm mở ra, một người lửa giận bừng bừng lao ra ngoài. Anh mặc đồ ngủ màu xám mà cô mua cho anh, áo thì vừa vặn, nhưng quần thì… bị ngắn lên hẳn một đoạn.

Đúng là… khó coi chết đi được.

Trịnh Liên Nga thình lình ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt tức giận, cô vội lấy tai nghe ra hỏi: “Sao vậy?”

“Đây là đồ ngủ cô đã mua về sao?” Anh chỉ vào phần hở dưới chân, chất vấn cô.

Cô cúi đầu nhìn, suýt bật cười, vội vàng đưa tay che miệng lại, nhưng trong mắt đều là ý cười.

“Cô còn dám cười.” Trần Diên Khang cảm thấy rất mất mặt, cô là người đầu tiên dám lớn tiếng cười nhạo anh như thế.

Cô cắn môi, miễn cưỡng thu lại ý cười, rồi hơi chột dạ hỏi anh: “Anh… anh cao bao nhiêu thế?”

“1m88.” Anh nghiến răng nói.

Trịnh Liên Nga hơi nghi ngờ nhìn anh: “Cao vậy sao? Tôi nghĩ rằng anh chỉ cao 1m83 thôi.”

Mặt anh càng thâm trầm hơn, hừ lạnh: “Ngay cả số đo đồ ngủ của tôi cô cũng mua không đúng, đã vậy cô không thể trách tôi được.” Nói xong, anh đưa ngón tay thon dài lên cởi nút áo ngủ ra.

Cô hoảng sợ hét lên: “Này! Anh muốn làm gì vậy? Anh mặc tạm không được sao? Chỉ một đêm thôi mà.”

“Trong cuộc đời tôi không có hai chữ này, thứ tôi muốn phải là thứ tốt nhất.” Trần Diên Khang mở nút áo, rồi cởi phắt ra ném thẳng vào giỏ đồ chuẩn bị giặt bên cạnh, sau đó khi Trịnh Liên Nga chưa kịp phản ứng lại, anh đã cởi chiếc quần đã tạo bóng ma trong đời anh ra.

Cô nghĩ anh sẽ lột hết ra không mặc gì nên hoảng sợ đến mức vội nhắm mắt lại, tức giận hét lên: “Trần Diên Khang, anh là tên biến thái!”

Anh thấy cô che mắt lại thì nói: “Yên tâm đi, cô vẫn chưa may mắn được nhìn kích thước của tôi đâu.”

Trịnh Liên Nga tức giận hét lên: “Anh tự tin vừa thôi, ai thèm nhìn của anh chứ.”

“Đúng là tôi rất tự tin.” Anh khoanh tay cười lạnh.

Cô không muốn thảo luận vấn đề này với anh, vội làm động tác im lặng: “Dừng, vấn đề này chấm dứt tại đây, coi như mua sai đồ ngủ là lỗi của tôi, tối nay anh tới phòng tôi ngủ đi! Cùng lắm thì ngày mai tôi đổi ga giường rồi.”

Không hiểu sao câu nói này lại chọc anh tức giận lần nữa: “Cô dám ghét bỏ chiếc giường tôi đã ngủ qua sao?”

Cô vừa ngẩng đầu đã thấy một đôi mắt nguy hiểm như dã thú, cô nghĩ, nếu cô nói một chữ ‘dám’, chắc chắn anh sẽ xé xác cô.

“Ý tôi là đã lâu rồi tôi không giặt ga giường này nên rất bẩn, ngày mai tôi định mang đi giặt.” Trịnh Liên Nga giải thích.

Nhưng lời giải thích này không làm anh hài lòng, rõ ràng cô đang ghét bỏ anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện