CHƯƠNG 54: MẤT NGỦ VÌ CÔ
“Đã khuya rồi, anh không buồn ngủ à?” Trịnh Liên Nga hỏi anh, bởi vì cô đã buồn ngủ rồi, muốn đi tắm rồi mới yên tâm ngủ.
Trần Diên Khang hừ một tiếng, mở cửa đi vào phòng cô, cô thở dài, tính khí cậu ấm của anh đúng là khó hầu hạ, nếu ai sống cùng anh, chắc chắn sẽ mệt đến chết.
Cô không khỏi nhớ đến lần trước anh đã nói với con trai mình là cuộc đời anh chỉ ngủ với mình cô? Cô không tin anh nói thật đâu!
Trịnh Liên Nga đã treo đồ ngủ của mình ngoài ban công trước, để tránh không phải vào phòng lấy đồ. Cô ra ngoài ban công lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Trong nhà có đàn ông làm cô tắm không được tự nhiên, vội vàng tắm qua rồi đi ra ngoài. Đồ ngủ của cô luôn là một kiểu dáng kín đáo, nên căn bản không cần phải kiêng kỵ gì.
Trịnh Liên Nga lấy gối ôm làm gối, lấy một chiếc chăn trong phòng con trai ra, cô vốn cũng buồn ngủ, nhưng khi nằm xuống thì không buồn ngủ nữa, giờ cô muốn biết anh đã ngủ hay chưa?
Nghĩ đến anh chỉ mặc một chiếc quần xì nằm trên giường cô, dáng người nóng bỏng, hình ảnh này quả thật không nên nghĩ tới sẽ tốt hơn.
Trong phòng, Trần Diên Khang đang gối đầu trên cánh tay, chiếc giường mềm mại tỏa ra hương thơm thoang thoảng của cô, làm anh ngủ không yên, trong lòng suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nụ hôn mạnh mẽ lần trước anh vẫn chưa cảm thấy đã.
Lúc này, anh thậm chí còn chưa chạm vào cô, mới chỉ nằm trên chiếc giường cô thường ngủ, mà đã cảm thấy người mình có phản ứng rồi, hơn nữa còn không nhẹ.
Đáng chết, người phụ nữ có sức hấp dẫn gì vậy?
Là vì cô đã sinh con cho anh sao?
Hình như không liên quan gì đến nguyên nhân này, điểm thu hút anh chính là sức hấp dẫn trên cơ thể quyến rũ của cô.
Trần Diên Khang không ngủ được, anh đang nghĩ, người phụ nữ ngoài kia đã ngủ chưa? Nghĩ vậy, anh không khỏi buồn bực đứng dậy, đi ra ngoài.
Trịnh Liên Nga nghe thấy tiếng mở cửa thì bật dậy, quay đầu nhìn anh đang cởi trần đi ra ngoài: “Này, anh ra đây làm gì?”
“Tôi đi uống nước không được sao?” Trần Diên Khang nói xong thì cầm chiếc ly rất xinh đẹp trên bàn lên, đi tới máy lọc nước.
“Này, đó là ly của tôi.” Trịnh Liên Nga hốt hoảng kêu lên, anh không thể uống ly của cô được.
Anh nghe vậy thì nhất quyết phải uống ly này, anh rót nước rồi quay đầu vẻ đắc ý, uống từng ngụm lớn ngay trước mặt cô.
Trịnh Liên Nga nhìn hầu kết gợi cảm của anh chuyển động, cô cũng không nhịn được nuốt nước miếng, người này sao lại đáng ghét thế cơ chứ?
“Xem ra cô cũng rất khát, muốn uống không?” Trần Diên Khang nhướng mày hỏi.
“Không cần đâu, tôi không uống.” Cô không muốn nhận lòng tốt của anh.
“Ngoài miệng cô không khát nhưng trong người lại khát, nếu cô muốn tôi làm dịu cơn khát, tôi sẽ miễn cưỡng đáp ứng cô.” Biểu cảm của anh giống một cao thủ chào hàng.
Trịnh Liên Nga thấy anh cứ nói đùa không đứng đắn thì nghiêm mặt trừng anh: “Anh mà nói những lời như thế nữa, tôi sẽ đuổi anh ra ngoài ngay, không phải người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng giống sói cái bị đói khát 800 năm đâu, cuộc đời tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Trần Diên Khang híp mắt lại: “Là vì chồng cũ của cô sao?”
“Không liên quan đến anh.” Trịnh Liên Nga lạnh mặt nói.
Anh hừ lạnh: “Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng tốt nhất cô đừng xem tôi là đàn ông khốn nạn như chồng cũ của cô, anh ta không có tư cách so sánh với tôi.”
Giọng điệu này kiêu ngạo, ngông cuồng, cực kỳ ngang ngược.
“Đàn ông các anh đều như nhau, đều là quạ đen trên thế giới này.” Trịnh Liên Nga đưa ra một câu tổng kết.
Trần Diên Khang sầm mặt: “Cô không được phép ví von tôi như thế.”
Cô không nhịn được kéo
chăn nằm xuống: “Anh không muốn bị tôi nói thì mau về phòng đi, đừng làm phiền tôi ngủ.”
Bởi vì cô đắp chiếc chăn nhỏ, nên không che hết đôi chân thon dài trắng nõn của cô, phần chân lộ ra ngoài sofa sáng bóng mê người.
Trần Diên Khang thấy thế thì lại khát nữa, nhưng lần này không phải miệng khát mà là cơ thể khát.
“Cô mặc như vậy là cố ý muốn quyến rũ tôi à?” Anh nhếch miệng hỏi.
Bộ đồ ngủ của Trịnh Liên Nga dài đến gối, tuyệt đối thuộc kiểu bảo thủ, cô kéo chăn xuống đắp lên chân nhưng phần ngực lại lộ ra, dưới lớp áo ngủ, cô không mặc áo lót…
Với khoảng cách chiều cao của anh tuyệt đối là góc độ tốt nhất để thưởng thức.
Không mặc cũng rất lớn.
Trần Diên Khang thầm vui mừng, giống như chuyện này có liên quan đến anh vậy.
“Này! Anh nhìn đi đâu đó, mau về phòng đi, còn không thì rời khỏi nhà tôi ngay.” Trịnh Liên Nga che ngực, hung dữ nói.
“Cô còn ầm ĩ như thế, con trai sẽ bị cô làm đánh thức đấy.” Anh hừ một tiếng, rồi sải bước về phòng.
Trịnh Liên Nga nghe tiếng đóng cửa mới thở phào nhẹ nhõm, sống chung với người này như đi đánh trận vậy, tốn hết sức lực, khi cô nghiêng người nằm xuống, là đã thật sự mệt rồi.
Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng vừa đề phòng Trần Diên Khang đi ra ngoài, vừa không nhịn được cơn buồn ngủ ập tới.
Cô ngủ thiếp đi, nhưng người trong phòng lại không ngủ được, anh bật đèn tường với ánh sáng màu vàng ấm áp, dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp như ngọc của anh giống bức vẽ của đại sư, một kiệt tác hoàn hảo, độc nhất.
Mỗi một vẻ mặt, ánh mắt của anh đều tràn đầy hơi thở nam tính mê hoặc, phụ nữ nào nhìn thấy, đều sẽ rụng động không thôi.
Nhưng người phụ nữ bên ngoài lại coi như không quan tâm đến sự tồn tại của anh, chỉ cần cô đồng ý, anh chắc chắn sẽ hạ mình thỏa mãn cô.
Mặc dù có một vấn đề luôn khiến anh đau đầu, đó là chuyện cô đã từng qua lại với người đàn ông khác, chuyện này làm lồng ngực anh nghẹn lại, mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy rất buồn bực.
Cảm giác bực bội không vui này giống như đồ của anh bị người khác chạm vào vậy.
Thấm thoát đã qua một tiếng rồi, Trần Diên Khang vẫn chưa buồn ngủ, điều này càng làm anh buồn bực như một con sư tử đang nóng lên.
Không được, anh cần phải tìm cách để ngủ, ngày mai anh còn mấy cuộc họp lớn đang đợi nữa!
Cách gì có thể để cho anh ngủ đây? Trần Diên Khang híp mắt, khóe miệng cong lên một ý cười.
Đúng là có một cách.
Anh mở cửa ra, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn người phụ nữ không tim không phổi này sẽ không vì anh mà mất ngủ, quả nhiên, cô đang ngủ say trên sofa.
Điều này càng khiến anh không vui, anh trăn trở khó ngủ vì cô, cô thì hay rồi, ngủ say như heo vậy.
Nếu Trịnh Liên Nga biết anh hình dung cô là heo, chắc chắn cô sẽ tức chết.
Trần Diên Khang híp mắt đứng cạnh sofa, khi xác định cẩn thận rằng cô đã ngủ say như chết rồi, anh mới vươn tay luồn dưới nách cô, tay còn lại đặt dưới khuỷu chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Cô đúng là ngủ say như chết, cộng thêm lực tay của anh rất lớn, có thể dễ dàng bế cô lên, cô hoàn toàn không có phản ứng gì.
Lúc Trần Diên Khang đặt cô xuống giường, Trịnh Liên Nga có chút phản ứng, cô cho rằng tay con trai đang làm phiền cô, không khỏi đưa tay kéo đến bên cạnh, mơ màng nói: “Con trai đừng nghịch nữa…”
Con trai? Anh cứ như vậy bị cô chiếm được tiện nghi, anh tức đến nghiến răng, cô đúng là luôn có cách chọc anh tức giận.