Kiếm Lời Ông Xã Đại Nhân

Vấn Đề Giáo Dục


trước sau

CHƯƠNG 55: VẤN ĐỀ GIÁO DỤC

Cô ôm cổ Trần Diên Khang, anh nghiêng người nằm xuống, cứ để cô ôm như thế, mùi thơm ngọt ngào của cô vờn quanh chóp mũi anh, khiến đáy mắt anh càng thêm thâm trầm nguy hiểm.

Lúc nãy anh đã chỉnh điều hòa xuống rất thấp, gần 20 độ, cho nên nhiệt độ trong phòng làm cho người phụ nữ nằm cạnh anh nhíu mày ngay, theo bản năng cô cuộn tròn người, chui vào trong lồng ngực nóng như lửa của anh.

Trần Diên Khang lấy chăn ở bên cạnh, bọc kín hai người, gần như dính sát vào nhau.

Trịnh Liên Nga tựa vào ngực anh ngủ như một đứa trẻ không có sự đề phòng nào, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, những suy nghĩ hoang dã kia quả thật đã được kiềm chế lại, là vì bị khuôn mặt ngủ của cô hóa giải.

Anh nhắm mắt lại, thức đến tầm này, anh đã buồn ngủ rồi, bất giác chìm vào giấc mộng.

Nửa đêm, người phụ nữ trên giường thay đổi nhiều tư thế mất hồn. Từ trong lòng anh, cô xoay người lại, cong người ngủ tiếp. Anh cũng cong người theo, ôm trọn dáng người nhỏ nhắn của cô vào lòng, cánh tay còn rất tự nhiên ôm eo cô.

Cứ như vậy đến sáng sớm.

Khoảng bảy giờ sáng, Trịnh Liên Nga thức dậy theo đồng hồ sinh học, cô muốn nấu bữa sáng cho con trai. Chưa tỉnh ngủ hẳn mà cô đã thấy ngực mình có thứ gì đó đè lên, khiến cô hơi khó thở.

Cái gì đang đè cô vậy?

Cô mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, cúi đầu bỗng phát hiện, có một cánh tay đang đè lên người cô, còn đang đè lên chỗ cô không mặc áo lót nữa.

Đầu Trịnh Liên Nga nổ tung, giờ cô mới phát hiện cô ngủ trong phòng mình, không hề bất ngờ gì khi cô vừa nghiêng đầu đã thấy khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say, anh nằm nghiêng, dường như còn ngủ rất ngon.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên, cô gỡ cánh tay của anh ra một cách thô lỗ, rồi cẩn thận kiểm tra người mình một lát, để xem có chỗ nào không ổn không?

Trần Diên Khang cũng là người ngủ rất tỉnh. Lúc cô tóm tay anh, anh đã tỉnh rồi, anh mở đôi mắt sâu thẳm của mình ra, nhìn ngực cô phập phồng, vẻ mặt khiếp sợ, anh nhếch miệng cười vui vẻ.

“Chào buổi sáng.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo vẻ lười biếng nam tính hấp dẫn.

Trịnh Liên Nga trừng mắt nhìn anh, nhanh chóng leo xuống giường, đứng trước giường thở hổn hển nhìn chằm chằm anh: “Anh bế tôi lên giường từ khi nào? Tối qua anh có… có làm gì tôi không?” Nói xong, cô không nhịn được mặt đỏ tía tai.

Anh tay chống đầu dậy, khuôn mặt đẹp trai áp vào lòng bàn tay, híp mắt cười mờ ám: “Cô muốn tôi làm gì cô?”

Cô tức giận ném gối lên người anh: “Tên khốn kiếp…”

Anh dễ dàng bắt lấy chiếc gối rồi để xuống, vẻ mặt nghiêm túc trả lời cô: “Tôi không làm gì cả, bản thân cô không có cảm giác à?”

Trịnh Liên Nga đỏ mặt, nhíu đôi mày thanh tú cẩn thận cảm nhận cơ thể, lúc này, anh hừ nhẹ một tiếng: “Nếu tôi thật sự làm chuyện đó với cô, nếu ba ngày cô có thể xuống giường được thì coi như tôi thua.”

Cô tức đến sắp phát nổ, người này đúng là đáng ghét vô biên mà.

Có điều, cô nhớ lại lần đó của hai người vào bốn năm trước, cô cảm thấy vô cùng đau, nhưng giờ cô lại không có cảm giác gì, cô cắn môi, nói: “Tối nay, anh không được phép ở đây nữa.”

Nói xong, cô đi ra phòng vệ
sinh bên ngoài đánh răng, lát nữa cô còn phải nấu bữa sáng cho con trai.

Trên giường, Trần Diên Khang thở hắt ra, thật ra anh vẫn còn buồn ngủ, tiếp tục híp mắt, tiếp tục hít lấy mùi hương của cô thoang thoảng trên giường.

Cậu bé nằm phòng bên cạnh cũng đã thức dậy, khuôn mặt nhỏ mới tỉnh ngủ ngơ ngác một lát, chớp chớp đôi mắt to rồi xỏ dép nhỏ đi ra ngoài.

Cậu nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cảm thấy ấm áp lên ngay: “Mẹ…”

Mặc dù sáng sớm Trịnh Liên Nga đã bị anh chọc tức đến no, nhưng khi thấy con trai, cô vẫn cười dịu dàng như gió xuân: “Tiểu Bình, con dậy rồi à.”

“Vâng, ba đâu ạ?”

“Vẫn đang ở trong phòng.”

“Mẹ, tối qua mẹ thật sự ngủ cùng ba ạ?” Cậu bé tò mò hỏi.

Trịnh Liên Nga có thể nói gì đây? Tối qua quả thật cô đã ngủ chung với anh, mặc dù không làm chuyện giới hạn cuối cùng nhưng ít nhiều cũng bị anh lợi dụng, cô mỉm cười: “Con đi tìm ba đi.”

“Vâng ạ!” Cậu bé vui vẻ rời đi.

Cô thở dài, tiếp tục nấu bữa sáng cho ba người.

Cậu bé mở cửa phòng mẹ ra, thấy ba nằm trên giường thì vui vẻ leo lên.

Trần Diên Khang vươn tay ôm cậu bé lên, cậu bé ngoan ngoãn nằm cạnh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của ba mình: “Ba, tối qua ba không ngủ ngon ạ?”

“Ừm!” Anh đáp lại.

“Sao ba lại không ngủ ngon ạ?”

“Vì ba lạ giường.”

“Lạ giường là sao ạ?”

“Lạ giường có nghĩa là ba không ngủ được trên giường người lạ, cho nên tối nay con cùng ba trở về lâu đài ở được không?”

Cậu bé thương ba nên gật đầu: “Vâng ạ, con nói mẹ cùng trở về đó.”

Trần Diên Khang vươn tay xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười khẽ: “Được!”

Cô nấu xong bữa sáng, anh cũng đã thức dậy đi vào phòng vệ sinh. Trong đó có hai chiếc bàn chải đánh răng, một to một nhỏ, còn có một cái còn nguyên hộp, anh lấy cái người lớn đã dùng rồi để đánh.

Trịnh Liên Nga dọn bữa sáng lên, bế cậu bé ngồi xuống xong thì thấy Trần Diên Khang đã thay bộ đồ tối qua vào, chất vải cao cấp, không có một nếp nhăn, áo sơ mi trắng tinh kết hợp với quần tây đen mặc lên người, càng làm anh nổi bật như một vị vua, đẹp trai chết đi được.

Cô kiềm nén những dao động trong tim mình, người đàn ông này có đẹp trai, ưu tú đến đâu cũng không xé được nhãn mác anh vẫn là một tên khốn.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn tối qua anh đã lén lút bế cô vào phòng, cô không thể bị mộng du được, khi bế lên giường, cô đã ngủ say như chết rồi, ai biết anh có hôn, sờ soạng người cô không.

Tóm lại, anh nguy hiểm như thế, cô phải tránh xa anh.

Bữa sáng là sữa bò, trứng ốp la và mì hành lá, ba người ăn cũng khá no.

“Tiểu Bình, lát nữa mẹ sẽ đi đăng ký cho con đi học.” Trịnh Liên Nga nói với cậu bé.

Trần Diên Khang ngồi bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày ngay: “Cô định cho thằng bé học ở đâu?”

“Là nhà trẻ song ngữ trong khu chung cư chúng tôi!” Cô đáp lại anh.

“Không được, con tôi phải học trường tốt nhất.”

“Thằng bé mới ba tuổi thôi.” Trịnh Liên Nga nhíu mày, không thể đòi hỏi quá nhiều với một đứa nhỏ ba tuổi, cứ để thằng bé vui chơi là được rồi.

Nhưng anh càng kiên định đáp lại: “Thằng bé là con tôi, do đó việc dạy thằng bé phải để tôi quyết định.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện