CHƯƠNG 57: TRỞ VỀ NHÀ HỌ TRẦN
Trịnh Liên Nga có một đứa con riêng, điều này làm Thẩm Quỳnh Dao rất bất ngờ, nhưng điều này đối với cô mà nói, cũng không phải chuyện xấu. Phụ nữ độc thân có con riêng, sức hấp dẫn sẽ giảm đi.
Nhưng tin đồn giữa Trịnh Liên Nga và Trần Diên Khang, có phải là thật không?
Nếu là thật, vậy thì Trần Diên Khang đúng là không có mắt nhìn, hoặc Trịnh Liên Nga quá biết cách giấu diếm, Trần Diên Khang chắc chắn đã bị mờ mắt vì ngoại hình xinh đẹp mà không biết Trịnh Liên Nga đã có con rồi!
Nghĩ đến người đàn ông Trần Diên Khang, đến cô cũng thấy rung động, nếu Trịnh Liên Nga nhân cơ hội này nắm giữ được anh ta, trèo được cao, Trịnh Liên Nga có bỏ qua không?
Nhưng chuyện này lại hoàn toàn ngược lại, Trần Diên Khang mới là bên bị từ chối.
Cuối tháng này là kỷ niệm ngày cưới của Thẩm Quỳnh Dao, bản thảo thiết kế đã được gửi cho công ty đá quý nước ngoài, bên đó trả lời là sẽ gửi sản phẩm hoàn thiện về trong mười ngày.
Màn diễn tình vợ chồng nồng nàn này, cô phải diễn cho đạt, để chiếc nhẫn kim cương đại diện cho tình yêu của cô được đăng lên các mặt báo lớn, để Trịnh Liên Nga thấy, cô sống hạnh phúc thế nào.
Lục Tuấn Khải lái xe tới tập đoàn Lục thị, trên đường, Lục Tuấn Khải nhận được cuộc gọi của trợ lý: “A lô, tổng giám đốc Lục, tôi theo yêu cầu của ngài đi điều tra tất cả khách sạn ba sao trên toàn thành phố, không điều tra ra được thông tin của cô Trịnh Liên Nga.”
Trái tim Lục Tuấn Khải hơi hụt hẫng, chẳng lẽ đến khách sạn ba sao cô cũng không đủ để thuê sao?
Xuất phát từ sự đồng cảm với Trịnh Liên Nga, anh vô thức nghĩ tới khó khăn của cô, nhưng nghĩ lại thì, lần đó gặp cô, cô còn lái chiếc xe thể thao hàng chục tỷ, chẳng lẽ cô đã ở nhà của người đàn ông khác?
Lục Tuấn Khải nghĩ tới chuyện này, sắc mặt đanh lại, Trịnh Liên Nga là vợ cũ của anh, tuy chưa từng động vào cô, nhưng cuộc hôn nhân với cô trước kia là thật, tuyên bố muốn yêu cô suốt đời suốt kiếp thời ban sơ kia cũng là thật, nhưng bây giờ, cô lại dám yêu người đàn ông khác.
Điều này khiến anh luôn cảm thấy khó chịu trong lồng ngực.
Thực ra, Lục Tuấn Khải nghĩ lai, cũng có chút hối hận, ban đầu sau khi kết hôn với cô, tại sao nhất quyết không chịu chạm vào cô? Chí ít, anh cũng không tiếc nuối như bây giờ.
“Tổng giám đốc Lục, có cần điều tra tiếp không?”
“Thôi, không cần điều tra nữa.” Lục Tuấn Khải lạnh lùng đáp một tiếng.
Cúp máy, trong đầu nhớ lại cuộc gặp với Trịnh Liên Nga ở khách sạn. Hình ảnh cô mặc áo sơ mi trắng cùng váy đen, tóc buông xõa tự nhiên, dáng vẻ mộc mạc, thanh thuần, vậy mà lại làm anh ngỡ ngàng.
Những năm gần đây trên thương trường anh đã nhìn thấy quá nhiều phụ nữ tô son điểm phấn, đã ngán từ lâu rồi, nên những phụ nữ đơn thuần trong sáng như Trịnh Liên Nga mới trở nên nổi bật khác thường.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Lục Tuấn Khải chỉ thấy cảm giác hối hận ngày càng mạnh mẽ, nhưng anh lại không biết, nếu không có sự phản bội và tổn thương năm đó anh gây ra, thì sẽ không có Trịnh Liên Nga của bây giờ.
Đỗ xe xong, Trần Diên Khang bế con trai vào thang máy, dáng người anh cao lớn, trong lòng lại ôm một cậu bé xinh trai, khung cảnh này, thật sự tràn đầy tình yêu.
Cậu nhóc ngoan ngoãn, thấy những nhân viên đi qua, còn nở nụ cười rất thu hút, nụ cười này không thể nào nhìn thấy được trên gương mặt tổng giám đốc cả, nên thấy cậu tiểu thiếu gia điển trai cười tươi sáng như vậy, người ta lại có cảm giác được yêu mà lo sợ.
Trần Diên Khang đẩy cửa phòng làm việc vào, đặt cậu nhóc lên ghế sofa, hỏi: “Con muốn ăn gì thì tự đi tìm cô Dương nhé.”
“Con không đói, ba, ba đi làm việc đi, cho con mượn ipad của ba là được rồi.”
“Con định làm
gì, học chữ à!”
“Con phát hiện ra còn nhiều chữ con chưa biết!” Cậu nhóc thể hiện ra dáng vẻ ham học.
Trần Diên Khang cong môi cười, khen: “Không tồi, vậy mới là con ba.”
Anh đưa ipad cho cậu bé, cậu nhóc bèn đeo tai nghe, yên lặng ngồi trên sofa học chữ.
Trần Diên Khang mỉm cười, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn. Sau đó ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, sắc mặt hơi căng thẳng, anh bấm nút nghe máy: “Ông nội.”
“Diên Khang à! Đưa thằng bé đó về cho ông xem nào.” Đầu dây bên kia, một giọng nói của người lớn tuổi, trầm mà vững, uy lực rõ ràng.
Ánh mắt Trần Diên Khang hơi tối đi, xem ra không cần anh tự khai ra, ông đã biết đến sự tồn tại của đứa trẻ rồi.
“Vâng, buổi trưa cháu sẽ đưa nó về gặp ông.” Trần Diên Khang thấp giọng đáp.
Ông cụ Trần nhấn mạnh một tiếng: “Chỉ đưa đứa trẻ về thôi.”
Lời này có nghĩa là, ông không muốn gặp trực tiếp mẹ của đứa trẻ.
Trần Diên Khang đáp: “Vâng, con sẽ đưa thằng nhóc về.”
Cúp máy xong, Trần Diên Khang nhìn về phía sofa, cậu nhóc đang nhìn chằm chằm vào màn hình ipad, anh khẽ thở dài rồi đi đến bên nó. Cậu nhóc tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn ba.
“Tiểu Bình, trưa nay cùng ba đi gặp một người được không?”
“Ai vậy ạ?” Cậu nhóc chớp mắt tò mò hỏi.
Trần Diên Khang mỉm cười: “Cụ nội của con.”
“Cụ nội? Là ông của con phải không?” Cậu nhóc không hiểu vai vế cho lắm.
“Không, là ba của ông con, cũng là ông của ba con.” Trần Diên Khang kiên nhẫn giải thích.
“Oa! Vậy chẳng phải cụ nội tuổi cao lắm rồi sao?”
“Sắp 86 tuổi rồi.”
Cậu nhóc quả nhiên tròn mắt: “Vậy cụ nội không phải là…ông lão râu tóc bạc phơ hay sao?”
“Nếu con thích ông ấy, ba nghĩ, ông ấy cũng sẽ thích con.” Trần Diên Khang rất tự tin, ông nội gặp là sẽ thích nét đáng yêu của con trai anh ngay.
“Vâng! Con muốn gặp cụ nội.”
Công việc của Trịnh Liên Nga yêu cầu sự tỉ mỉ cao, một khi đã bắt tay vào làm, là quên sạch cả thời gian, hoàn toàn chú tâm vào làm việc. Đến lúc cô hoàn thành phần phác họa trong bản thiết kế, nhìn thời gian nơi góc phải máy tính, không tự chủ được lấy tay nghịch mấy sợi tóc con lộn xộn trước trán.
Mười hai giờ rồi, con trai không gọi điện tới, chắc nó đã ăn cơm với Trần Diên Khang rồi.
Nhưng cô lại hoàn toàn không biết, lúc này, con trai cô đang ngồi trong xe Trần Diên Khang, đi tới nhà họ Trần.
Biệt thự nhà họ Trần ở khu Tây, là một căn nhà có lịch sử trăm năm, bề ngoài giản dị nhưng toát ra hơi thở cao quý của quân vương. Quy hoạch mảnh đất này, đến chính phủ cũng còn phải nới lỏng quy tắc, không dám bước vào đây, ngược lại, bốn phía đã bắt đầu mọc lên những biệt thự cao tầng, giá cả đắt đỏ.
Trần Diên Khang chậm rãi lái xe vào cổng lớn nhà họ Trần, quản gia tuổi đã sáu mươi dẫn theo hai người giúp việc tới nghênh đón. Cửa xe vừa mở, Trần Diên Khang bước xuống, tay dắt theo một đứa bé dáng người nhỏ nhắn.
Nhìn thấy tướng mạo cậu bé, quản gia không tự chủ được mà kinh ngạc, đây, đây chắc chắn là con cháu nhà họ Trần.
Đúng là giống y hệt cậu chủ hồi nhỏ!
“Cậu chủ, mời đi bên này.” Quản gia kính cẩn làm một động tác tay mời.
Trần Diên Khang sợ cậu nhóc sẽ sợ, liền cúi người xuống bế con lên. Cậu nhóc thì nào có sợ đâu, đôi mắt to tròn nhìn trái nhìn phải, bình tĩnh ung dung ngồi trong cánh tay vững chắc của ba nó.