CHƯƠNG 58: QUYẾT ĐỊNH CỦA ÔNG CỤ TRẦN
Trong phòng khách, ông cụ Trần ngồi trên ghế bành gỗ lim cao cấp, đeo kính lão màu vàng, râu được cắt tỉa gọn gàng, mặc dù đã tám mươi sáu tuổi nhưng sắc mặt ông vẫn hồng hào khỏe mạnh, giống như mới chỉ ngoài sáu mươi thôi, ánh mắt dưới cặp kính mang tới một loại cảm giác không giận mà uy.
Nhưng khi ông nhìn thấy một lớn một nhỏ đi vào, đôi mắt điềm tĩnh dưới mắt kính lập tức mở to, ông đưa tay đẩy gọng kính, cẩn thận nhìn đứa bé mà cháu trai đưa đến, đây là đứa bé kia sao?
"Ông nội." Trần Diên Khang mỉm cười ngồi bên cạnh ông, sau đó đặt cậu nhóc trong lòng xuống, cậu nhóc có khuôn mặt giống như đúc ba mình ngẩng đầu lên quan sát ông cụ Trần.
Trần Diên Khang thấy con trai không hề sợ hãi, không khỏi thấp giọng cười một tiếng: "Vũ Bình, chào cụ nội đi con."
"Con chào cụ nội." Giọng nói non nớt vừa trong trẻo lại vô cùng dễ nghe.
Ông cụ Trần có chút kích động đưa tay kéo cậu nhóc tới trước mặt, một tay giữ mắt kính, cẩn thận quan sát cậu nhóc.
"Giống... quá giống, giống như đúc Diên Khang lúc còn nhỏ, quả nhiên là con cháu nhà họ Trần." Ông cụ Trần lập tức cười ha ha, sau đó xụ mặt nhìn Trần Diên Khang: "Diên Khang, con giải thích chuyện này thế nào? Tại sao con cháu nhà họ Trần ta lại lưu lạc ở bên ngoài?"
Cậu nhóc chớp mắt to, thấy cụ nội đang mắng ba mình thì không khỏi cầu xin: "Cụ nội ơi, cụ đừng mắng ba con được không?"
"Không phải cụ nội mắng ba con, là cụ đang trách ba con tại sao lúc trước lại để lọt con ở bên ngoài." Ông cụ Trần dịu dàng giải thích.
Dù sao cậu nhóc vẫn còn nhỏ! Thêm vào là tiếng Trung lại rất uyên thâm, có lẽ cậu nhóc không hiểu được, nên cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao cụ nội nói con lọt ở bên ngoài? Cụ nội ơi, con không phải là nước thì sao lại lọt ra ngoài được?"
Bầu không khí nghiêm túc bỗng tan ra vì lời nói chọc cười của cậu nhóc, ông cụ Trần cũng cười ha ha không ngừng, Trần Diên Khang cũng nhịn cười.
Cậu nhóc thấy cụ nội và ba cười vui thì cũng cười theo, sau đó nhào vào lòng ông cụ Trần, ngẩng đầu nhìn bộ râu trắng bạc phơ của ông: "Cụ nội ơi, râu của cụ dài quá! Con sờ một chút được không?"
Ông cụ Trần đã lâu chưa bế trẻ con, ông đưa tay ra ôm cậu nhóc, Trần Diên Khang ngồi bên cạnh không khỏi lo lắng nói: "Ông nội, ông đừng bế thằng bé."
"Sao vậy? Con sợ ông không bế nổi chắt ông sao?" Ông cụ Trần nói xong, nhìn cậu nhóc vẻ cưng chiều. Lúc trần Diên Khang còn nhỏ, ông cũng rất cưng chiều anh cho nên cậu nhóc cũng được thừa hưởng sự cưng chiều này của ông.
Trần Diên Khang để ông ôm cậu nhóc, cảm giác căng thẳng trên đường đi đã giảm đi nhiều, xem ra cậu nhóc này rất được lòng người, làm cho người khác yêu quý.
"Nói cho cụ nội biết những năm qua con sống thế nào? Có chịu nhiều tủi thân không?" Ông cụ Trần hỏi chắt nhỏ.
Cậu nhóc chớp mắt gật đầu nói: "Mẹ rất tốt với con."
Ánh mắt ông cụ Trần lộ vẻ kinh ngạc, đứa bé này thích mẹ mình thế sao?
"Tiểu Bình, để bác quản gia đưa con đi chơi, ba muốn nói chuyện với cụ nội của con mấy câu."
Cậu nhóc lập tức nhảy xuống chân ông cụ Trần. Ông nhìn cậu nhóc nhảy nhót vui vẻ càng thêm yêu thích, đưa tay đỡ nó sợ nó ngã.
Cậu nhóc được quản gia nắm tay đi về phía vườn hoa, trong phòng khách lại yên tĩnh trở lại, bầu không khí lại có chút nghiêm túc. Ông cụ Trần đưa mắt nhìn cháu nội: "Mẹ đứa bé từng kết hôn phải không? Khi con và cô ta phát sinh quan hệ thì cô ta
vẫn chưa ly hôn đúng không?"
Ánh mắt ông đầy vẻ trách cứ.
Trần Diên Khang không ngờ ông nội lại nắm được thông tin nhanh như vậy, điều tra rõ ràng mọi chuyện của Trịnh Liên Nga.
"Lúc đó con bị người ta bỏ thuốc mê, tinh thần không tỉnh táo, gặp cô ấy ở khách sạn nên mới có Tiểu Bình." Trần Diên Khang bình tĩnh giải thích, anh tin trong lòng ông nội biết rõ cái gì gọi là bị người ta chuốc thuốc mê.
"Nói cho ông nghe làm sao con lại quen biết với cậu nhóc này?" Ông khá tò mò chuyện này, thế giới lớn như vậy, cha con có thể gặp nhau thật là trùng hợp.
Nói thật ban đầu Trần Diên Khang nghĩ là do Trịnh Liên Nga cố ý sắp xếp cậu nhóc đến bên anh. Có lẽ bốn năm trước cô đã nhớ mặt anh, cố ý cho con trai tiếp cận anh để có được lợi ích và tài sản của anh.
Nhưng sau này khi ở chung, anh hoàn toàn xóa bỏ suy nghĩ này, chỉ có thể nói cha con anh gặp nhau là do duyên phận, người nỗ lực nhất lại chính là cậu nhóc, hết nhổ tóc bảo anh mang đi xét nghiệm DNA, rồi còn dám xông đến trước mặt anh, mặt không đỏ tim không run mà giới thiệu về mẹ của mình.
Trần Diên Khang cũng hơi sợ hãi, nếu anh không quyết định xét nghiệm DNA, vậy thì đời này anh sẽ phải xa con trai mình rồi.
Cũng may anh đã quyết định chính xác.
Ông cụ Trần nghe xong cũng không ngừng khen ngợi cậu nhóc: "Không ngờ con cháu nhà họ Trần ta lại thông minh như vậy, mới ba tuổi đã nhanh trí."
Ông nói xong thì nhíu mày suy nghĩ hỏi: "Thằng bé có bám mẹ không?"
"Một mình Trịnh Liên Nga nuôi Tiểu Bình, đương nhiên là bám mẹ rồi."
"Nếu trực tiếp đưa đứa bé về nhà họ Trần nuôi dưỡng thì cô ta có ý kiến gì không?" Ông cụ Trần bình tĩnh hỏi.
Trần Diên Khang rất hiểu ý định của ông nội, đây cũng là suy nghĩ trước đây của anh khi biết về sự tồn tại của đứa bé, muốn đưa con trai về nhà họ Trần, cắt đứt quan hệ với mẹ cậu nhóc, nhưng bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi, anh khẩn cầu với vẻ mặt nghiêm túc: "Ông nội, Tiểu Bình còn quá nhỏ, không thể tách khỏi mẹ, cho nên chuyện này có thể đợi vài năm nữa rồi tính được không?"
"Bởi vì còn nhỏ nên tách khỏi mẹ mới dễ dàng, nếu lớn thêm một chút nữa thì càng khó khăn hơn." Ông cụ Trần thở dài: "Con nói với mẹ đứa bé, cô ta sinh con cháu nhà họ Trần, nhà họ Trần chúng ta sẽ không đối xử tệ với cô ta."
Trần Diên Khang đương nhiên không thể nói với ông nội là Trịnh Liên Nga không cần tiền mà chỉ cần con, nếu không thì ông nội sẽ dùng thủ đoạn mạnh hơn, anh lo lắng Trịnh Liên Nga sẽ không chịu đựng được.
Trần Diên Khang suy nghĩ, thấp giọng năn nỉ: "Ông nội, để Tiểu Bình và mẹ thằng bé sống với con một năm, con muốn Tiểu Bình sẽ chuyển sự dựa dẫm mẹ nó sang con, vậy thì sau này Tiểu Bình về nhà họ Trần cũng dễ dàng hơn. Mặc dù Tiểu Bình mới ba tuổi nhưng rất hiểu chuyện, thông minh hơn những đứa trẻ khác, nếu để thằng bé biết chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con của nó thì sợ là cả đời này sẽ có bóng ma tâm lý, cũng oán hận chúng ta."
Ông cụ Trần híp mắt suy nghĩ, gật đầu nói: "Cũng được, nhưng con phải nhớ là không được phép có dây dưa với mẹ thằng bé, một năm sau đưa cho mẹ đứa bé một khoản tiền, nói cô ta chủ động từ bỏ quyền nuôi con, từ nay về sau phải cắt đứt quan hệ với thằng bé!"