Kiếm Lời Ông Xã Đại Nhân

Người Đàn Ông Đi Theo


trước sau

CHƯƠNG 59: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐI THEO

Trần Diên Khang cắn răng, đứng ở góc độ của nhà họ Trần thì cách làm của ông nội không hề quá đáng, nhưng nếu ở góc độ của Trịnh Liên Nga thì thật sự là một cách làm vô cùng tàn nhẫn.

"Diên Khang, bây giờ con là chủ nhân nhà họ Trần, nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Trần tuyệt đối không thể là một người có lai lịch không rõ, còn từng ly hôn, mà chồng cũ của cô ta lại là người nhà họ Lục." Nói tới nhà họ Lục thì ông cụ Trần lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Ông nội, thù hận của ông và nhà họ Lục đã qua nửa thế kỉ rồi, ông còn nhớ làm gì?" Trần Diên Khang khuyên nhủ, mặc dù anh không rõ những chuyện năm xưa giữa ông nội và nhà họ Lục, nhưng trong ký ức của anh thì ông nội không hề có cảm tình với người nhà họ Lục.

"Hừ, tóm lại là ông không thích họ Lục, mẹ đứa bé này từng gả cho người nhà họ Lục, ông càng không thích, ông biết con bây giờ cũng khá thân thiết với mẹ đứa nhỏ, tốt nhất là con phải có chừng mực, đừng vượt quá giới hạn." Ông cụ Trần cố chấp nói.

Vẻ mặt Trần Diên Khang bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc, anh gật đầu: "Con sẽ ghi nhớ."

"Ông rất thích đứa bé này, giống hệt con lúc nhỏ, mày mắt và ngũ quan đều giống như khuôn đúc." Ông cụ Trần nhắc tới cậu bé thì lập tức trở nên dịu dàng và hiền lành, làm gì còn dáng vẻ uy nghiêm và cố chấp như vừa rồi.

"Mắt thằng bé không giống con mà giống mẹ nó." Trần Diên Khang phản bác một câu.

Ông cụ Trần lườm anh một cái, ông cầm ba-toong lên: "Ông đi xem cậu nhóc đây, con xuống bếp dặn dò một chút, xem cậu nhóc thích ăn gì."

"Ông nội, ông muốn nhìn cậu nhóc thì gọi quản gia dẫn tới là được." Trần Diên Khang đứng dậy muốn đỡ ông.

"Không cần không cần, ông tự đi." Ông cụ Trần nói xong thì một tay để sau lưng, một tay chống gậy, vô cùng hưng phấn đi ra ngoài.

Trần Diên Khang đi sau, xuống phòng bếp, dặn dò người giúp việc nấu đồ ăn thanh đạm một chút là được.

Sau khi dặn dò xong thì anh ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú rơi vào trầm tư.

Trong vườn hoa, cậu nhóc phát hiện một chú chó Shiba rất đẹp, đây là thú cưng của ông cụ Trần, không ngờ chú chó Shiba này rất thông minh, biết cậu nhóc nhất định là người nhà họ Trần, không những vui mừng đi theo cậu nhóc mà còn cùng chơi bóng trên bãi cỏ.

"Đứa nhỏ này thật là hiếu động, chơi với Shiba vui vẻ như vậy." Ông cụ Trần khen ngợi một câu.

"Ông chủ, đứa bé này thật là dễ thương, sau này lớn lên lại là một cậu chủ nhỏ tài giỏi!" Quản gia nói.

Ông cụ Trần có phần tiếc nuối, chắc chắn ông không thể nhìn thấy cậu nhóc lớn lên, nhưng nghĩ đến chắt của mình thông minh và đáng yêu như vậy, ngược lại cũng là chuyện vui mừng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trịnh Liên Nga cầm một ly cà phê ngồi trước cửa sổ sát đất của công ty, ánh mắt không nhịn được nhìn tòa nhà chọc trời đối diện, nghĩ đến con trai mình ở đó, cô mỉm cười một tiếng, ánh mắt cũng lộ vẻ dịu dàng.

Cô suy nghĩ cẩn thận đề nghị của Trần Diên Khang, thật ra sống ở biệt thự của anh thì con trai được an toàn tuyệt đối, xem ra căn hộ nhỏ của cô chỉ có thể để trống, con trai là người quan trọng hơn tính mạng của cô, sao cô có thể vì chán ghét Trần Diên Khang mà không quan tâm đến sự an toàn của con trai chứ?

Nghĩ tới đây, Trịnh Liên Nga lập tức ngồi xuống trước máy tính, ngón tay tinh tế gõ tìm kiếm thông tin về nhà họ Trần.

Thông tin về nhà họ Trần rất ít, tìm trên mạng cũng chỉ có hai trang có liên quan đến nhà họ Trần. Trịnh Liên Nga không khỏi kinh ngạc, cô mở một bài viết từ ba bốn năm trước, trong
đó giới thiệu tóm tắt về cuộc chiến giành quyền thừa kế tài sản của nhà họ Trần do một tòa soạn đăng lên, chỉ nói là nhà họ Trần sắp diễn ra một cuộc chiến giành quyền thừa kế, còn thông tin khác lại không nhắc tới.

Trịnh Liên Nga mở bài viết còn lại, một blogger ước tính khối tài sản của Trần Diên Khang, đó chính là con số không thể nào ước tính được.

Trịnh Liên Nga mở lại mấy bài viết trước đó mới thất vọng tắt đi, thì ra tin tức nhà họ Trần được kiểm soát chặt chẽ như vậy, nhưng cũng phù hợp với tính cách bá đạo của Trần Diên Khang.

Đúng lúc này, Linda gõ cửa phòng Trịnh Liên Nga, vui mừng bước vào: "Liên Nga, chị đã giúp em một chuyện tốt!"

"Chuyện tốt gì?"

"Chẳng phải em vẫn luôn có hứng thú với tranh của Ferrero sao? Tối nay tác phẩm hội họa của ông ấy sẽ được trưng bày trong buổi triển lãm nghệ thuật cao cấp ở thành phố này, trùng hợp chị cũng được mời, nhưng chị không có thời gian, chị đã sửa thiệp mời thành tên em rồi."

Trịnh Liên Nga kinh ngạc nhìn cô ấy: "Cơ hội như vậy sao chị lại không đi?"

"Chị đã làm nghề này hai mươi năm rồi, không có hứng thú với những bữa tiệc như vậy, nhưng em tham gia nhiều thì sẽ rất tốt."

Trịnh Liên Nga thật sự rất muốn đi, vì dù sao cô cũng còn trẻ, trong thiết kế vẫn luôn bị hạn chế, cô cần mở rộng nguồn linh cảm, cô rất muốn đi triển lãm nghệ thuật này.

"Cám ơn chị Linda." Trịnh Liên Nga vui mừng cầm thiệp mời nói.

"Đừng khách sáo, sắp xếp cho con em thật tốt, sau đó có thể đi chơi vui vẻ một buổi tối!" Linda cười dặn dò.

Trịnh Liên Nga cầm thiệp mời lên xem, buổi triển lãm này quy mô khá lớn, hơn nữa những tác phẩm trưng bày đều là những tác phẩm cao cấp nhất trong và ngoài nước. Trịnh Liên Nga nóng lòng, hận không thể lập tức trời tối luôn.

Cô nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ, cô nên gọi cho Trần Diên Khang, để tối nay anh đưa con về trước, nếu về quá trễ thì cô sẽ đến căn hộ của mình.

Cô gọi vào số điện thoại của Trần Diên Khang.

"Alo!" Giọng nam trầm thấp mê người vang lên.

"Trần Diên Khang, con có đang ở với anh không?" Trịnh Liên Nga hỏi.

"Có, sao thế?" Giọng Trần Diên Khang hơi căng thẳng.

Trịnh Liên Nga cũng không hỏi kỹ hơn, chỉ nói với giọng năn nỉ: "Tối nay anh có thể ở với Tiểu Bình một đêm không? Hôm nay tôi có chút chuyện riêng, có lẽ không đến nhà anh được?"

"Chuyện riêng? Chuyện gì?" Giọng người đàn ông lập tức lạnh xuống.

"Tôi muốn tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật, có lẽ sẽ về khá trễ cho nên tôi không đến nhà anh được, tôi sẽ về nhà tôi." Trịnh Liên Nga nói.

Đầu bên kia im lặng mấy giây: "Được!"

Trịnh Liên Nga ngạc nhiên, bên kia đã cúp điện thoại, Trần Diên Khang cứ cúp máy vậy sao? Đồng ý rồi?

Đáng chết, cô còn chưa kịp nói chuyện với bảo bối của mình! Sao anh lại cúp điện thoại như vậy chứ?

Trịnh Liên Nga cất điện thoại, bắt đầu nhớ con trai.

Trong phòng khách nhà họ Trần, Trần Diên Khang mặt lạnh gọi điện thoại: "Giúp tôi điều tra một chút, buổi triển lãm nghệ thuật tối nay tổ chức ở đâu, tôi cần một tấm thiệp mời."

Rất nhanh, Thiên Dương trả lời: "Sáu giờ tối nay, tổ chức ở tòa nhà Thời Hưng, nhưng chỉ là một bữa tiệc giao lưu nghệ thuật nhỏ, với thân phận của tổng giám đốc Trần thì không tiện tham gia."

"Mấy giờ bắt đầu?"

"Sáu giờ bắt đầu."

"Chuẩn bị thiệp mời cho tôi, sáu giờ rưỡi tối nay đợi tôi ở cửa buổi tiệc." Trần Diên Khang ra lệnh xong thì cúp máy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện