"Anh sẽ bảo Thiên Dương đi cùng em." Trần Diên Khang lo lắng cô sẽ bị lạc.
"Vâng, cũng được!" Trần Muội Muội không từ chối, cô thực sự không quá rành về thành phố này.
Trịnh Liên Nga tới văn phòng làm việc, vừa kịp cuộc họp, trong cuộc họp, sếp của công ty vô cùng coi trọng đơn hàng của Thẩm Quỳnh Dao, yêu cầu Trịnh Liên Nga theo dõi sát sao, tuyệt đối không được sơ suất với khách hàng.
Trịnh Liên Nga chỉ biết gật đầu, thân phận của Thẩm Quỳnh Dao khá nổi tiếng trong giới quý bà giàu có của thành phố A, ý của sếp là làm tốt đơn hàng của cô ta, sau này cơ hội các quý bà lựa chọn công ty của họ sẽ nhiều hơn.
Trịnh Liên Nga về lại phòng làm việc của mình, lúc này, Linda sắc mặt nghiêm trong bước tới, gọi cô: "Liên Nga, vào phòng của chị một lát!"
Trong phòng làm việc của Linda.
Cô nhấn mở một email, nói với cô: "Em xác nhận xem, đây có phải bản thảo của em không, tại sao lại xuất hiện trên triển lãm thiết kế của công ty Feel2"
Trịnh Liên Nga tròn mắt nhìn: "Đây là của em, không đúng, có sửa đổi vài chỗ."
"Bản thảo này chị vừa mới đưa cho một khách hàng lựa chọn, nếu như cô ấy chọn, phát hiện bản thảo của chúng ta giống với của công ty Feel, em đoán xem sẽ có ảnh hưởng thế nào tới công ty của chúng ta?"
"Việc này... Là Feel ăn cắp của em." Trịnh Liên Nga giận dữ nói, đây là bản thiết kế linh cảm của cô, nghề của họ, việc đánh cắp thế này thường xuyên xảy ra.
"Đúng, công ty Feel đánh cắp bản thảo thiết kế của em, em nghĩ xem, vấn đề là ở đâu, tại sao bản thảo thiết kế của em lại đến được tay của họ." Linda nhìn cô.
Trịnh Liên Nga hít thở thật sâu, ngẫm nghĩ thật kĩ: "Có lẽ em vứt bản thảo bỏ đi vào thùng rác, bị người khác nhặt mất!"
"Sơ xuất quá!" Linda thở dài: "Vấn đề là bản thảo của em chị đã đưa cho một khách hàng quan trọng, nếu như cô ấy chọn bản thảo đó, bây giờ Feel lại nghiễm nhiên đăng tải lên, nó đã trở thành thiết kế của họ rồi!"
Trịnh Liên Nga cảm thấy đau đầu: "Hay là em tìm nhà thiết kế của Feel nói chuyện, xem cô ta có thể gỡ xuống được hay không."
"Bối cảnh của công ty Feel mạnh hơn chúng ta, chúng ta chỉ vừa mới đứng vững ở thành
phố này, muốn kiện cáo với họ e rằng rất khó."
“Nhưng đánh cắp là đánh cắp, lẽ nào chúng ta lại phải nhịn sao? Em nhất định sẽ đi tìm cô ta" Ánh mắt Trịnh Liên Nga lộ vẻ phẫn nộ, đây vốn là tác phẩm của cô.
"Cứ đợi đã! Xem bản thảo này có bị chọn không." Linda nói xong, điện thoại trong phòng cô liền đổ chuông, cô nghe máy: "Alo, chào chị!"
"Trần phu nhân phải không ạ! Chào chị, không biết chị có hài lòng với bản thiết kế của chúng tôi không?"
“Tôi vô cùng hài lòng với bản thiết kế số 36, rất sáng tạo, lại vững vàng phóng khoáng."
Sắc mặt Linda lập tức sững sờ, cô bật cười: "Ngoài bản đó ra, chị còn hài lòng với bản nào khác không?"
"Chính là bản đó, bây giờ tôi đang ở nước ngoài, một tuần sau sẽ liên hệ với quý công ty, đây là món quà sinh nhật tôi tặng mẹ mình!"
"Được! Được!"
"Tôi rất thích phong cách làm việc của các bạn, quan niệm thiết kế mỗi người một bản thảo, như vậy rất có ý nghĩa."
Linda muốn bật khóc nhưng miệng vẫn phải cười nói: "Đúng vậy, đây là ý nghĩa sáng lập của công ty chúng tôi, có thể cung cấp thiết kế độc nhất vô nhị cho khách hàng chính là tôn chỉ của chúng tôi."
"Được rồi, một tuần sau tôi sẽ tìm cô." Đầu dây bên kia ngắt máy.
Trịnh Liên Nga nhìn sắc mặt của Linda là biết khách hàng kia lẽ nào chọn đúng bản thảo của cô?
Linda ngẩng đầu nhìn Trịnh Liên Nga: "Người ta muốn bản thảo của em, cô ấy sẽ tặng mẹ làm quà sinh nhật, em biết việc này nghiêm trọng thế nào
rồi chứ! Nếu không xử lý tốt sẽ hủy hoại danh tiếng của cả công ty chúng ta, sau này sẽ không thể nào trụ lại được ở đây nữa."
Sắc mặt Trịnh Liên Nga cũng tái nhợt, điều này có nghĩa là không thể không xử lý cho ra lẽ.
Nếu không cô sẽ kéo cả công ty xuống bùn, hủy hoại danh tiếng của cả công ty.
Linda cũng rất lo lắng, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn Trịnh Liên Nga: "Liên Nga, có người có thể giúp em, em có muốn tìm anh ta không?"
Trịnh Liên Nga hiếu kỳ hỏi: "Ai vậy?"
"Cha của con trai em, Trần Diên Khang, anh ta có quyền thế, nhất định có thể khiến Feel lên tiếng xin lỗi em."
Trịnh Liên Nga nghẹn lời, cầu xin Trần Diên Khang giúp đỡ? Không, cô chưa từng nghĩ tới, cô lắc đầu nói: "Tạm thời không muốn làm phiền anh ta."
Linda cũng không muốn làm khó cô, dù sao thì Trần Diên Khang rất có thể sẽ cướp con của cô, mạo muội nhờ anh ta ra tay sẽ khiến Trịnh Liên Nga rơi vào tình thế khó khăn.
"Được rồi, chị sẽ lấy video an ninh của công ty ra xem, chị muốn nhanh chóng tìm ra người đánh cắp bản thảo, từng bước làm rõ việc này."
"Vâng!"
"Em về văn phòng trước đi, đừng làm lớn chuyện, chị sẽ âm thầm điều tra."
Sau khi ra khỏi phòng của Linda, Trịnh Liên Nga cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng cô không hề biểu hiện ra ngoài, về tới phòng làm việc, đóng cửa phòng lại, Trịnh Liên Nga mới giận dữ nghiến răng, cô nghĩ kĩ lại việc này, cô có in ra mấy bản thảo thiết kế, sau đó sửa chữa, cuối cùng cô xử lý ra sao cô cũng không nhớ rõ lắm, vì gần đây Trần Diên Khang bỗng nhiên xuất hiện khiến lòng dạ cô rối bời.
Lúc bốn giờ, Linda mới gọi Trịnh Liên Nga tới, cuối cùng cô cũng điều tra ra được một chút manh mối, một buổi tổi mấy hôm trước, có nhân viên vào phòng làm việc của cô, lục tìm bản thảo cô vứt trong thùng rác sau đó mang đi.
Chỉ có điều nhân viên này đã nghỉ việc ba ngày rồi, bây giờ không thể liên lạc được cô ta.
"Xem ra nữ nhân viên này trước khi nghỉ việc đã trộm bản thảo mang đi bán, không ngờ lại bán cho nhà thiết kế chính của Feel là Dương Băng Băng, để cô ta mạnh dạn đăng lên."
"Có đoạn video này có phải sẽ chứng minh được Dương Băng Băng đánh cắp tác phẩm
của em không?"
"Không đủ bằng chứng, chúng ta chỉ có thể nói nhân viên đó ăn trộm bản thiết kế, nhưng có bán cho Dương Băng Băng không thì chúng ta không tìm được bằng chứng, nếu cô ta vu cáo chúng ta, nói đây là thiết kế của cô ta thì chúng ta cũng không nói được gì."
Trịnh Liên Nga nắm chặt tay, tác phẩm của cô lại bị người khác đắc ý mang ra trưng bày, cô thực sự không thể nuốt được cục tức này:
"Vậy em sẽ tìm Dương Băng Băng lý luận, bảo cô ta gỡ bản thảo thiết kế xuống"
"Không được, em là nhà thiết kế của công ty, việc này đại diện cho thanh danh của công ty, không phải việc cá nhân em, em nông nổi như vậy nhỡ may đối phương vu cáo em thì sao? Dương Băng Băng này nổi tiếng là con hổ cái trong nghề, em không phải là đối thủ của cô ta."
"Nhưng, chỉ có một tuần, nhỡ Trần phu nhân nhìn thấy hình họ đăng tải thì sao?"
"Trước khi chúng ta xử lý xong, chúng ta chỉ có thể cầu mong cô ấy không nhìn thấy, được rồi, em về đi thôi! Chị sẽ thương lượng với tổng giám đốc về việc này, nghe ý kiến của họ."
Trịnh Liên Nga hít thở thật sâu, cúi đầu nhìn thời gian, đã bốn rưỡi rồi, cô phải đi đón con.