Khi Trịnh Liên Nga về tới phòng làm việc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vội vàng lao tới nhận điện thoại: "Alo!" "Vệ sĩ của tôi đang tới đón em, em đi đón con về nhà, hôm nay tôi sẽ về muộn một chút." Giọng nói nam tính của Trần Diên Khang vọng ra.
Trịnh Liên Nga đáp một tiếng: "Được!"
Trần Diên Khang cúp máy trước, Trịnh Liên Nga thu dọn bản thảo của mình, chuẩn bị về nhà làm việc, cô đeo túi vải đựng bản thiết kế xuống lầu, xe của vệ sĩ đã đợi sẵn ở dưới.
Vừa nhìn thấy cô lập tức cung kính xuống xe mở cửa cho cô, Trịnh Liên Nga có phần hoảng hốt, mỉm cười nói: "Cám ơn!"
Tới trường học, Trịnh Vũ Bình đã đợi sẵn, thấy mẹ tới liền hỏi: "Baba đâu rồi mẹ?"
"Hôm nay ba con có việc bận nên không tới đón con được." Trịnh Liên Nga an ủi một tiếng.
Cô dẫn con trai tới trung tâm thương mại mua đồ ăn tối sau đó dẫn con về nhà. Về tới nhà, Trịnh Liên Nga chuẩn bị sẵn đồ ăn, sau đó cô nghĩ Trần Diên Khang không biết có ăn cơm nhà hay không? Có cần gọi điện cho anh ta không? Nhỡ anh ta về nhà thì cô đỡ phải mắc công nấu thêm lượt nữa, sẽ giúp cô tiết kiệm thời gian, lát nữa cô còn phải làm việc!
"Tiểu Bình, gọi điện cho ba con, hỏi ba có về nhà ăn cơm không." Trịnh Liên Nga không muốn gọi, liền đốc thúc con gọi.
Trịnh Vũ Bình lập tức bước tới bên điện thoại, cậu bé đã thuộc lòng số điện thoại của ba, sau khi bấm mắt, cậu bé nghiêm mặt đợi đối phương nhấc máy. Khoảng chừng bảy giây, đầu kia nhấc máy: "Alo!" "Baba, là con! Mami hỏi ba có về nhà ăn cơm không." Trịnh Vũ Bình hỏi.
"Nói với mẹ, ba không về." Giọng nói thấp trầm khá là vui vẻ.
"Ồ! Vậy khi nào baba về. "Có lẽ tầm hơn chín giờ"
"Vâng! Con và mami sẽ đợi ba về, tạm biệt baba!" Cậu bé nói xong liền ngắt điện thoại.
Ở sân bay, Trần Diên Khang và Trần Muội Muội đang ngồi ở quán cafe đợi máy bay, khi ngắt điện thoại, khóe miệng Trần Diên Khang nở nụ cười vui vẻ, câu nói cuối cùng của con khiến anh vô cùng ấm lòng.
Nghĩ tới người con gái đó sẽ đợi anh về, cảm giác đó có thể gọi là thỏa mãn. "Anh, chuyến bay của ba mẹ chắc đã hạ cánh rồi." Trần Muội Muội nóng lòng gặp cháu, ai biết được anh trai vẫn ngăn cản không cho cô gặp.
Một lúc sau, vệ sĩ đón được ba mẹ của Trần Diên Khang, một cặp vợ chồng ngoài sáu mươi tuổi, ăn vận không mấy nổi bật, toát lên cảm giác hồn hậu. Đây chính là ba mẹ của Trần Diên Khang, ba Trần Thánh Dương, mẹ Hạ Hầu Lâm. "Ba, mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng đã về tới nơi, con và anh đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi!" Trần Muội Muội lập tức chạy tới ôm lấy mẹ mình oán thán.
"Sao lại đợi ba mẹ ở đây? Sao không về trước?" Hạ Hầu Lâm ngạc nhiên hỏi.
"Ba, mẹ, trước khi ba mẹ gặp cháu, con có vài lời muốn nói với ba me, chúng ta hãy tới nhà hàng cùng ăn tối đã!"
Trong mắt Trần Diên Khang là sự kính yêu đối với ba mẹ. Khi ba anh còn trẻ đã gặp mẹ anh, ba không hứng thú với tập đoàn Trần Thị, từ bỏ thân phận người thừa kế số một, cùng mẹ tới nước A mua một nông trường rộng lớn, kinh doanh một nhà máy rượu nho, vì thế đã trở thành đứa con trai vô dụng trong mắt ông anh. Còn mẹ anh rất chăm chỉ, hiền hậu, vô cùng ủng hộ sự nghiệp của ba, nhà máy rượu của ba cực kì nổi tiếng ở địa phương, cũng coi là có thể tự túc về kinh tế, rất đáng hãnh diện. Thấy đứa con trai ưu tú xuất sắc của mình, có lẽ đây chính là việc mà hai vợ chồng họ hài lòng nhất, là con cháu nhà họ Trần, hoặc là ngồi trên ngai vàng của người thừa kế, hoặc là sống cuộc sống ngột ngạt, trừ khi có thể thực sự thoát khỏi lời nguyền của tài sản vật chất, nếu không cả đời nhìn vào khối tài sản khổng lồ đó mà đánh mất đi bản tính.
"Ừ, đi thôi!" Ba anh gật đầu.
Trong nhà hàng. Trần Diên Khang
gọi một bàn thức ăn phong phú, trên bàn ăn, anh bắt đầu nói về quá trình nhận con lần này, khiến cả nhà vô cùng kinh ngạc, đều rất nóng lòng muốn gặp đứa cháu nội thông minh này.
"Anh, ăn xong cơm anh hãy dẫn em đi gặp Tiểu Bình đi! Em sắp mắc bệnh tương tự rồi." Trần Muội Muội bĩu môi kháng nghị.
Trần Diên Khang nhìn ba mẹ và em gái mỉm cười nói: "Điều tiếp theo con muốn nói là những việc mong mọi người chú ý?".
"Lại còn có việc cần chú ý? Anh, có cần nghiêm trọng vậy không? Anh sợ em sẽ bắt nạt cháu em sao?" Trần Muội Muội cười hì hì hỏi.
Trần Diên Khang nói lại thái độ của ông cụ Trần đối với chắt nội, ba người đều giật mình, Trần Thánh Dương thở dài nói: "Tính khí của ba rất khó sửa, ông làm vậy có phần quá đáng rồi, nói thế nào đi nữa đứa bé còn nhỏ như vậy sao có thể rời xa mẹ được?"
"Đúng vậy! Ông làm khó người khác quá, vậy mẹ của Tiểu Bình sẽ đau lòng biết bao!"
"Diên Khang, con có dự định gì? Thực sự muốn giành lấy đứa bé về nhà họ Trần sao?" Hạ Hầu Lầm nhìn con trai, bà không muốn con mình sống ở nhà họ Trần cũng trở thành một người máu lạnh vô tình.
Trần Diên Khang lắc đầu: "Con không tán thành cách làm của ông, nhưng con sẽ không công khai chống đối ông, ông cho con một năm, trong thời gian một năm này có thể thay đổi rất nhiều việc."
"Đúng thế! Anh cưới mẹ của Tiểu Bình về nhà, ông sẽ không còn gì để nói nữa!" Trần Muội Muội tỏ vẻ thông minh nói.
Nét mặt Trần Diên Khang có phần ủ dột: "Vấn đề nằm ở chỗ cô ấy không muốn gả cho anh."
"Không phải chứ! Anh đẹp trai thế này." Trần Muội Muội rất có lòng tin về sức quyến rũ nam tính của anh mình.
Hạ Hầu Lâm bên cạnh nói xen vào một câu: "Đừng nói ồn ào, để nghe anh con nói hết."
"Ba, mẹ, bây giờ Trịnh Liên Nga rất nhạy cảm với những việc về con cái, cô ấy luôn lo lắng nhà họ Trần sẽ cướp mất Tiểu Bình, vì thế con hi vọng khi mọi người gặp cô ấy, tuyệt đối đừng biểu hiện ra tư tưởng muốn giành lấy con của của cô ấy." Trần Diên Khang nghiêm túc dặn dò.
"Con yên tâm, ba mẹ không chỉ chấp nhận cháu nội, còn chấp nhận cả cô ấy nữa, chỉ cần cô ấy muốn gả vào nhà họ Trần, ba mẹ không có ý kiến." Hạ Hầu Lâm nói.
Gương mặt tuấn tú của Trần Diên Khang cứng đời vài giây, anh vô trán nói: "Mẹ, tốt nhất đừng nói với cô ấy việc gả cho con, giờ cô ấy rất bài xích!"
Trần Thánh Dương và vợ đưa mắt nhìn nhau không dám tin điều mình nghe được, con trai của họ biết quan tâm tới một người phụ nữ, vậy thì họ thực sự muốn xem đó là một người phụ nữ như thế nào. Trần Muội Muội cũng vậy, người phụ nữ có thể khiến anh cô mê mẩn nhất định phải rất xinh đẹp!
Mặc dù rất nóng lòng gặp cháu, nhưng cũng phải xem xét tới thời gian nghỉ ngơi của bé, lúc này đã hơn chín giờ tối, Hạ Hầu Lâm nói: "Tối nay ba mẹ không tới gặp cháu nội nữa, muộn quá rồi, không làm ảnh hưởng bé nghỉ ngơi."
"Nhưng con muốn gặp." Trần Muội Muội đã muốn cả một ngày rồi.
Trần Diên Khang an ủi em gái một câu: "Chiều mai rồi gặp! Anh sẽ dẫn em đi đón nó tan học!"
Trần Muội Muội mặc dù không tình nguyện cho lắm nhưng cũng đành đồng ý. Buổi tối, họ nghỉ ngơi tại dinh thự, Trần Diên Khang thì về lại nơi ở ở trung tâm thành phố. Trịnh Liên Nga ngồi trên sofa, trên đầu gối có để một giá vẽ, cô đang vẽ một bản thảo mới, bên cạnh là con trai đang đợi ba về tắm, không ngờ ba thì chưa về còn cậu thì đã ngủ khò khò. Trịnh Liên Nga không biết nói gì, bây giờ cậu bé thật kiên trì! Nhất định phải để ba tắm, đây không phải là một thói quen tốt! Nhỡ một năm sau, họ phải rời xa thì sao?