Người lên tiếng chặn họng Hoa Phong là một thanh niên, tuổi tầm hai lăm, thân vận bạch y, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt không tính là anh tuấn, nhưng không đến nỗi quá tệ.
Người này tu vi không cao lắm, chỉ là Thiên Địa cảnh đỉnh phong, thế nhưng nhìn bộ dạng, cùng lời nói đầy cao ngạo, đây chắc chắn không phải tiểu nhân vật.
Thanh niên bạch y lên tiếng chặn họng Hoa Phong, nhưng không phải hướng hắn sinh sự, mà hướng những võ giả xung quanh.
- Ếch chết tại miệng, ngươi có từng nghe qua?Một võ giả tu vi Thiên Sơn cảnh, hướng thanh niên bạch y âm lãnh nói.
Hắn là nhìn tên này thập phần không vừa mắt.
Nếu đây không phải An Nam thành, có phải hay không hắn đã đem đối phương chém chết mấy lần.
Theo hắn, người trong tiểu điếm phát ra địch ý với kẻ chọc giận Lý Nhật Phụng, chứ không hề đả động gì tới đối phương.
Chẳng ai gây chuyện đương không lại mở miệng ngông cuồng, đây chính là vô cớ kiếm chuyện.
Mà những kẻ thích sinh sự, thường hay sống không quá thọ.
- Ta có nghe qua hay không, phế vật như ngươi không đủ tư cách biết!Thanh niên bạch y nhếch miệng cười lạnh, biểu tình trên mặt là thập phần khinh miệt.
- Như vậy ta có hay không đủ tư cách?Chứng kiến thanh niên bạch y vênh váo, một đại hán trung niên liền không nhịn được chán ghét, lên tiếng xen vào.
- Chỉ là một tên Kim Đan cũng ở đây mạnh miệng!- Đừng nói là ngươi, luôn tất cả người có mặt ở đây không một kẻ nào đủ tư cách!Trả lời đại hán trung niên là lời nói cực kỳ ngông cuồng của bạch y thanh niên.
- Tiểu tử ngươi đúng là coi trời bằng nắm tay!- Có ngày chết không biết vì sao mình chết!!!Đường đường là tu sĩ có tu vi Kim Đan kỳ ( tương đương Sơn Hà cảnh) lại bị một võ giả Thiên Địa cảnh nói là không đủ tư cách.
Khiến đại hán trung niên, một trận nổi điên, phát ngôn đầy ẩn ý.
- Còn ngươi, có biết vì sao ta lại tới nơi thấp hèn như này?Bị đại hán trung niên uy hiếp, thế nhưng thanh niên bạch y lại chẳng thèm liếc đối phương thêm một cái.
Hắn lúc này là hướng về phía Hoa Phong, giọng điệu cao cao tại thượng, thậm chí sâu trong con ngươi còn ẩn giấu sát khí.
Hoa Phong nghe thanh niên bạch y chuyển hướng qua mình kiếm chuyện, chỉ nhếch miệng cười nhạt, không có lên tiếng.
- Tên rác rưởi, ngươi là muốn chết!Thanh niên bạch y thấy Hoa Phong không để bản thân vào mắt, bất giác tức giận.
Hắn không ngờ chỉ một tên phế vật, lại dám có thái độ này với hắn, tội này không những muôn phần đáng chết, còn là muốn tru di cửu tộc.
- Ngươi ẳng nhiều như vậy làm gì?- Ta có phải hay không rác rưởi, một súc sinh như ngươi còn chưa đủ tư cách để nói!Hoa Phong lãnh đạm nói, ánh mắt nhìn bạch y thanh niên, như thể đối phương không phải cùng hắn là đồng loại.
- Ngươi vừa nói cái gì?- Nếu không mang những gì vừa nói nuốt lại, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chểt!Thanh niên bạch y bị Hoa Phong nhìn bằng ánh mắt miệt thị, cộng thêm lời lẽ khinh bỉ phát ra, khiến hắn triệt để đen mặt, phẫn nộ đến cực điểm.
Hắn lúc này đang nhìn Hoa Phong như ăn tươi nuốt sống.
Nếu đối phương dám nói không thể nuốt lại lời đã nói, hắn lập tức sẽ động thủ.
Người khác cố kỵ quỷ củ An Nam thành, nhưng trong mắt hắn quy củ này chỉ là trò hề.
- Nếu ngươi có đủ bản lĩnh thì thử hướng hắn động thủ!- Để xem ai mới là kẻ chết trước!Lên tiếng không phải Hoa Phong mà là một người khác.
- Liêu Phương!!!Thanh niên bạch y, vốn chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ với kẻ vừa phát ngôn, nhưng khi trông thấy chủ nhân giọng nói, sắc mặt lập tức từ hung ác sang cực kỳ khó coi.
- Sao còn không động thủ?- Hoàng Chiến được gọi là tuyệt thế thiên kiêu, hóa ra chỉ là hổ giấy!Liêu Phương từ ngoài cửa bước vào, miệng nổi nụ cười lạnh, lên tiếng trào phúng!.
- Liêu Phương, Hoàng Chiến!!!Cả tiểu điếm ban đầu vì sự cao ngạo của bạch y thanh niên mà tức giận, nhưng khi thấy hẳn chuyển hướng Hoa Phong liền ôm tâm lý xem trò.
Nhưng đến lúc này thông qua cuộc đối thoại, bọn họ lập tức khiếp sợ.
Thanh niên cao ngạo mà bọn họ khiêu khích, không ngờ lại là Hoàng Chiến, một tuyệt thế thiên kiêu.
Thế nhưng Hoàng Chiến thì cũng thôi, lại xuất hiện thêm Liêu Phương, một tên nổi danh bởi sự yêu nghiệt.
Trước đó có Lý Nhật Phụng, Hà Mộng Tuyền, hiện tại đi ra Hoàng Chiến, Liêu Phương.
Cái tiểu điếm nho nhỏ không ngờ xuất hiện một lúc bốn tuyệt thế thiên kiêu, quả thật khiến người có chút không thể tiếp nhận.
“ Chết tiệt, cũng là do tên đáng chết kia, nếu không phải hắn ta đâu có đắc tội một lúc ba thiên kiêu”Đại hán trung niên tu sĩ Kim Đan kỳ, nội tâm đang hướng Hoa Phong đầy cừu hận.
Tuy nhiên người có suy nghĩ giống đại hán số lượng là không ít.
Bọn họ không ai cho rằng Hoa Phong lại là cái gì thiên kiêu, cho nên mới dám một trận ghi hận.
Sỡ dĩ không ai cho rằng hắn là thiên kiêu, bởi vì võ giả tu vi từ Thiên Địa cảnh tam trọng thiên trở lên,mới được gọi là thiên kiêu, nếu chiến lực biến thái.
Còn Hoa Phong tu vi chỉ là Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, hiển nhiên với tu vi này không thể nào là thiên kiêu.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Hoa Phong dám khiêu khích Hoàng Chiến, là do hắn cũng không biết thân phận đối phương.
Đây cũng là một phần nguyên nhân, biến Hoa Phong thành một kẻ tầm thường trong mắt họ!.
- Liêu Phương ngươi ỷ hơn ta một đại cảnh giới liền cho rằng ta sợ ngươi?Hoàng Chiến vốn đang kiêng kỵ Liêu Phương, đột nhiên trở nên mạnh miệng.
Với hắn không để người khác biết thân phận hắn còn có thể ẩn nhẫn Liêu Phương, nhưng một khi lộ thân phận, hắn phải tỏ ra cứng rắn để giữ lấy danh tiếng, mặt mũi.
Theo hắn Liêu Phương dù mạnh hơn hắn, nhưng tại nơi