Hàn Băng Linh sau khi đả bại Lãnh Ưng, liền trở về chờ lượt kế tiếp.
Nhưng còn chưa kịp mừng chiến thắng, thì nghe tin Lê Hải Thiên thắng trận.Nàng ban đầu cực kỳ kinh ngạc, nhưng biết tin hắn thắng nhờ bảo bối, nàng liền đối hắn càng thêm chán ghét.“Hàn cô nương có thể hay không cho tại hạ hỏi một chút tin tức về Hoa Phong”Còn đang âm thầm cầu nguyện lượt thứ hai gặp được Lê Hải Thiên, Hàn Băng Linh đột nhiên nhận được truyền âm của ai đó.Rất nhanh nàng phát hiện người nói chuyện với mình là Liêu Phương, một trong những ứng viên quán quân đại hội.“ Ngươi biết Hoa Phong ?”Hàn Băng Linh truyền âm trả lời, giọng nói mười phần nghi hoặc.“ Ta là bằng hữu của hắn, nhưng hơn hai năm nay hắn không chút tin tức, cho nên muốn hỏi thăm một chút.Không biết hắn có hay không tham gia đại hội?”Liêu Phương đáp lại với giọng điệu chờ mong.Hắn tin rằng Hoa Phong sau hai năm, tu vi đã là Sơn Hà cảnh, thấp nhất cũng cỡ tam trọng thiên.Chỉ cần đối phương tham gia, đại hội lần này sẽ rất thú vị.“ Liêu công tử ngươi tại sao hướng ta hỏi tin tức của hắn, mà không phải người khác?”Hàn Băng Linh lạnh nhạt nói.Liêu Phương không hỏi ai khác mà hỏi nàng, đây là một cái nghi ngờ.Hơn nữa tại sao lại biết nàng quen Hoa Phong, đây là cái nghi ngờ thứ hai.Hai cái nghi ngờ cũng có cái hợp lý, đó là hai người cùng là đệ tử Kiếm Tông.Nhưng nếu là đệ tử Kiếm Tông, thì cũng có thế hỏi người khác.“ Thì con chuột của hắn không phải đang ở trên vai cô sao?- Nó gọi là Tiểu Giác thì phải?”Liêu Phương trả lời với giọng điệu cười khổ.Theo hắn Hàn Băng Linh hỏi mà như là đang thách đố trí thông minh của hắn.Hoa Phong thuộc tông môn nào hắn không biết, nhưng con chuột ở bên cạnh Hàn Băng Linh chắc chắn là của Hoa Phong, như vậy không hỏi nàng thì hỏi ai.Hơn nữa, theo Liêu Phương xem bộ dạng con chuột ngoan ngoãn như kia, quan hệ giữa Hoa Phong và Hàn Băng Linh không không hề bình thường.
( đoán mò nhưng đúng )“ Ngươi nói sao ???Yêu thú của Hoa Phong ngươi có bằng chứng không?”Hàn Băng Linh nghe Liêu Phương giải thích, nội tâm một trận chấn động.
Truyền âm dò hỏi.Nàng không ngờ Vương Đại Giác mà nàng vô tình gặp được, lại là yêu thú của Hoa Phong.“ Tại An Nam thành ta gọi nó là chuột, suýt chút bị nguy hiểm!- Cũng may nhờ Hoa Phong trấn áp!Bất quá...Dường như bọn họ bị thất lạc”Hàn Băng Linh còn chưa kịp hoàn hồn, thì Liêu Phương lại bồi thêm một câu.Hắn đúng là cùng Hoa Phong rời đi mà không có Tiểu Giác, cũng không biết bọn họ có gặp lại nhau hay không.“ Thất lạc, An Nam thành???”Hàn Băng Linh triệt để tin tưởng vào những gì Liêu Phương nói.Bởi vì khi nàng gặp Vương Đại Giác, nó đang trên đường đi tìm chủ nhân.Hỏi ra nó không biết danh tính chủ nhân, chỉ biết chủ nhân là một nhân loại biến thái.Nơi bị thất lạc là tại An Nam thành.Sỡ dĩ Vương Đại Giác không biết danh tính chủ nhân, là do chưa từng nghe hắn giới thiệu.
Còn có ai nhắc tới hay không thì không biết, bởi vì phần lớn thời gian đều ngủ.“ Hắn chết cách đây hai năm”Hàn Băng Linh cuối cùng cũng quay lại vấn đề chính.“ Chết!!!”Liêu Phương vẻ mặt một trận biến sắc, sau đó là một hồi im lặng.Liêu Phương không hỏi tiếp, Hàn Băng Linh sau câu trả lời liền là một hồi suy tư.Sau lần bất thường của Vương Đại Giác trước Lê Hải Thiên, nàng luôn muốn tìm ra đáp án chính xác.Thái độ của Vương Đại Giác khi đó, hoàn toàn không phải tính cách ngày thường của nó.
Khiến nàng nghi hoặc không thôi.Vương Đại Giác vô pháp vô thiên, luôn không để ai vào mắt.Về phần bản thân nàng, nó chỉ dành sự tôn trọng, chưa bao nó sinh sự mà nàng có thể trấn áp.Không ít người gặp họa khi gọi nó là chuột, trừ cường giả khủng bố ra, những ai tu vi thấp hơn đều không tránh khỏi bị no đòn.Nếu là cường giả, nó hẹn sẽ báo thù nếu sau này mạnh hơn.Nhưng trước mặt Lê Hải Thiên nó dường như là một con chuột thật sự, không hung ác, không ghi thù.
Thậm chí trong mơ hồ còn có cả kích động.Hàn Băng Linh vốn định gác chuyện khó hiểu sang một bên, ý định hết đại hội sẽ gặng hỏi Vương Đại Giác.Nhưng hôm nay những gì Liêu Phương nói, liền đưa nàng trở lại vấn đề này một lần nữa.Đáp án là gì cần phải từ từ suy luận.Liêu Phương tu vi thấp hơn gọi Vương Đại Giác là chuột, không bị đánh, là do Hoa Phong trấn áp.Có thể trấn áp Vương Đại Giác khiến nó không sinh sự, tất nhiên Hoa Phong không phải cường giả siêu cấp.
Mà hắn là chủ nhân của nó.Thế nhưng còn Lê Hải Thiên thì sao, hắn gọi Vương Đại Giác là chuột, lại có thể bình yên rời đi.
Không những vậy còn buông lời khiêu khích, Vương Đại Giác cũng không làm ra phản ứng.Dù Lê Hải Thiên có bảo bối nguy hiểm, thì Vương Đại Giác phải ghi thù mới đúng.
Cuối cùng thì sao, ngoan hiền đến bất thường.“Có thể trấn áp Vương Đại Giác đến hoàn hảo như vậy, chỉ có thể là chủ nhân của nó.Mà chủ nhân của nó trên đời chỉ có một.Cuối cùng Lê Hải Thiên đả bại Hùng Hạo Sơn, hoàn