- Ngươi bị chó đái vào đầu sao?Hoa Phong hướng Trịnh Hào nhếch miệng.
Hắn đang nhìn đối phương như nhìn một tên ngáo đá.Đối phương rõ ràng là đang vênh mặt hất hàm, nhưng lại phát ngôn nói hắn kiêu ngạo, cái này so với ngáo đá chỉ hơn chứ không kém.- Ngươi sẽ chết trong thống khổ và tuyệt vọng!Trịnh Hào bị Hoa Phong châm chọc, đôi con ngươi không ngừng lập lòe sát khí.Trong suy nghĩ của hắn, Lê Hải Thiên chỉ là một kiến hôi.
Kiến hôi lại dám trước mặt hắn xấc xược, đây là tội chết.Bất quá trước khi đem Lê Hải Thiên đập chết, hắn phải để đối phương từ từ cảm nhận được sợ hãi.- Nên là ngươi mới đúng!Hoa Phong đáp trả với giọng điệu đầy lạnh lẽo.Trịnh Hào đã hướng hắn động sát niệm, hiển nhiên hắn cũng không cho đối phương sống tốt.Trên lôi đài không được phép định sinh tử, nhưng có những thứ còn đáng sợ hơn tử vong nhiều lắm.- Để xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu?Trịnh Hào cười lạnh, biểu tình mang theo khinh thường cực độ.Theo hắn Lê Hải Thiên đang làm ra bộ dạng giãy chết.
Bởi vì đa phần những kẻ sợ chết đều luôn tự ình siêu việt.
Nhưng nếu cái chết lơ lững đỉnh đầu, sẽ van xin như chó.- Bại cho ta!!!Trịnh Hào đột nhiên quát lên.Sau đó đi trước phát động công kích.Hắn không để Hoa Phong vào mắt, xem Hoa Phong là phế vật ti tiện.Thế nên nếu để dạng phế vật như kia động thủ với mình, theo Trịnh Hào, chuyện này là một cái mất mặt.Trịnh Hào xuất thủ, toàn thân liền bộc phát khí thế chấn thiên nhiếp địa.Trên tay hắn cầm hai kiện đồ vật, chính là hai kiện pháp bảo.Một kiện hình tròn một kiện hình nón.Lúc này hắn đã ném về phía Hoa Phong cái pháp bảo hình tròn.Pháp bảo vừa ra, ban đầu chỉ bằng cái chén, nhưng khi áp sát Hoa Phong lập tức biến lớn.Kích thước phải bằng ngọn núi nhỏ.Ngọn núi vừa hiện, Hoa Phong liền bị đè ép, đến nhăn mặt nhíu mày.Hắn lúc này có cảm tưởng như mình đang cõng ngàn vạn cân.- Vùng vẫy đi, ngươi sẽ rất nhanh biết được cái gì gọi là tuyệt vọng!Trịnh Hào sau khi ném ra pháp bảo, thần sắc liền trở nên dữ tợn.
Miệng hướng Hoa Phong cười gằn hung ác.Bộ dạng chật vật của hắn, trong mắt Trịnh Hào là sự vùng vẫy vô vọng.Hoa Phong nhìn cái pháp bảo lơ lửng trên đỉnh đầu, sau đó liếc qua Trịnh Hào vẻ mặt một trận âm trầm.Pháp bảo của đối phương đúng là mang đến cho hắn một lực áp bách cực lớn.
Nhưng muốn hắn thất bại vẫn còn kém rất xa....- Ha ha! Ta đã nói rồi phế vật vẫn chỉ là phế vật!- Xem hắn kìa, bị ép đến không thể nhúc nhích!- Đây là người chiến thắng Hùng Hạo Sơn bằng cái gọi là hợp lệ?Tại khu khán đài từ tầng năm trở xuống, tất cả khán giả đều hướng Hoa Phong cười trào phúng.Xem qua hình chiếu trận pháp, bọn họ không thể cảm nhận Trịnh Hào công kích mạnh hay yếu.Nhưng chỉ với việc không thể động đậy, cũng đủ biết Lê Hải Thiên có bao phần bản lĩnh....- Hắn làm sao thắng trận đầu tiên với cái chiến lực phế vật kia?- Hừ! Con không phải có mờ ám sao?Khán đài ba tầng còn lại, trông bộ dạng vô hại của Hoa Phong liền hừ lạnh bất mãn.Hiển nhiên Hoa Phong đả bại Hùng Hạo Sơn là sự tình không công bằng.Chỉ đơn giản một cái pháp bảo cũng chịu không nổi, lấy tư cách gì chiến thắng Hùng Hạo Sơn, còn không phải sử dụng bảo vật sao.- Hắn liệu có tiếp tục dùng bảo vật?Một câu nói đầy nghi hoặc đâu đó vang lên trên khán đài.Câu nói này rất nhanh được lan truyền một cách cực kỳ rộng rãi.- Cho hắn một trăm lá gan cũng không dám!Có nghi hoặc, tất có đáp án.Đáp án đưa ra là Lê Hải Thiên không dám một lần nữa tế xuất bảo vật, bởi vì ban tổ chức nếu để điều này xảy ra, uy tín sẽ bị giảm sút trầm trọng.Theo chủ nhân của đáp án, đó là, ban tổ chức thiên vị Lê Hải Thiên để có một cái gì đó gây sự chú ý.Và một Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên, một cước đá bay Sơn Hà cảnh tam trọng thiên, chuyện này không phải quá oanh động rồi sao.Nhưng nếu để điều này xảy ra lần nữa, không phải gây sự chú ý mà gây phản cảm.Đại hội diễn ra nhằm giữ hòa bình đại lục, nếu bị tẩy chay thì mọi đàm phán trước đó liền trở nên hoàn toàn vô nghĩa.Chính vì có sự giải thích này, cho nên trong suy nghĩ của tất cả khán giả, Lê Hải Thiên chắc chắn bại, bại thảm hại.Người duy nhất đi ngược với đám đông là Hàn Băng Linh.Nàng có tám thành nắm chắc Lê Hải Thiên là ai.
Cho nên lựa chọn tin tưởng ở hắn không có gì kỳ lạ....Hoa Phong đúng là không có động thủ, trong mắt hắn Trịnh Hào chỉ là một hòn đá kê chân.Nhưng trước khi đem đối phương ném xuống lôi đài, hắn đem toàn bộ sự tự tin và kiêu ngạo nghiền nát.Động sát niệm với hắn cái giá phải trả so với chết còn đắt hơn gấp mấy lần.Cũng vì cái lý do này mà hắn chỉ đứng im chống đỡ pháp bảo của Trịnh Hào.
Hắn muốn đối phương đạt đến đỉnh điểm của kiêu ngạo.
Đến lúc đó mới thật sự là ngày tàn của đối phương.- Quỳ xuống cho ta!!!Trịnh Hào gằn giọng quát.
Toàn lực gia trì lên pháp bảo, ý định triệt để áp chế Hoa Phong.Càng đánh hắn càng trở nên hăng máu, nhưng càng đánh sắc mặt