- Đây là huyền môn không gian?Hoa Phong đảo mắt xung quanh sau đó lẩm bẩm.- Tiểu Long đâu???Rất nhanh hắn bị một trận hốt hoảng.Tiểu Long trước khi bước vào thông đạo còn đang trên tay, hiện tại liền không thấy.Hơi suy nghĩ một chút hắn mới có thể bình tĩnh.Không gian huyền môn chỉ cho phép võ giả dưới Hải Dương cảnh tiến vào, còn Tiểu Long đã là yêu thú cấp năm, hiển nhiên bị ném lại bên ngoài.- Hy vọng ngươi tự biết bảo vệ mình!Dù hiểu chuyện nhưng hắn vẫn là một hồi lo lắng.Áp chế tâm tình, hắn lần nữa đưa mắt đánh giá xung quanh.Gần một trăm triệu người bị truyền tống, nhưng lúc xuất hiện ở đây chỉ mỗi mình hắn.- Cái này cũng có chút quá rồi!Hoa Phong lắc đầu cười khổ.Cái huyền môn không gian còn khổng lồ hơn trong suy nghĩ của hắn nhiều lắm.- Ở đây thì làm gì có bảo vật?Hoa Phong đột nhiên chửi ầm lên.Nơi hắn xuất hiện là một cái sa mạc toàn cát và cát.Sa mạc nhỏ thì cũng thôi, đằng này lại không thấy đâu là điểm cuối.Sỡ dĩ hắn chửi ầm lên là vì cả sa mạc rộng lớn mà không thấy bất kỳ cọng cây bụi cỏ nào.- Ta ngửi được mùi của thánh hỏa!!!Đang lúc Hoa Phong buồn bực đột nhiên ở đâu đó vang lên giọng nói ngái ngủ thập phần yếu ớt.- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại đi đến Thánh Hằng tinh!- Vận khí của ngươi quả thật còn hơn cứt chó!Giọng nói yếu ớt lần nữa vang lên, thanh âm nhỏ hơn vừa nãy rất nhiều, nhưng lần này là ẩn hàm kích động.Hoa Phong còn chưa kịp phản ứng giọng nói lại tiếp tục.- Nơi ngươi đang đứng có tên gọi Thánh Tinh sa!- Cát trong Thánh Tinh sa, là tài luyện luyện chế tiên khí!- Nhớ kỹ tại Thánh Hằng tinh này dù một hạt cát, một cây cỏ, cũng không được bỏ sót!- Ở đây có vạn niên thánh hỏa, lấy giúp ta, ta mới còn hơi để nói tiếp!Giọng nói im bặt chỉ để lại Hoa Phong với một bộ dạng há mồm trợn mắt.Hắn tất nhiên là biết giọng nói kia phát ra từ đâu.Cũng chính vì tin tưởng nên hắn mới khiếp sợ.Cái gọi là huyền môn không gian lại chính là Thánh Hằng tinh.Đáng nói cá cái sa mạc rộng lớn như thế toàn bộ đều là tài liệu luyện chế tiên khí.- Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!Hoa Phong thu hồi kinh khiếp, miệng lẩm bẩm.- Nhiều cát như vậy đựng sao cho hết?Nhìn sa mạc mênh mông hắn nội tâm một trận cười khổ.Không bỏ sót hạt cát, đây là chuyện phi thường không thực tế.- Đúng rồi Thiên Vực tinh!Hoa Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện không liên quan.Chính chiếc ấm đồng nát đã nói cho hắn biết Thiên Vực tinh.Nhưng trước khi nhắc tới tinh vực này nó có nhắc tới kiếm gỗ, chứng tỏ kiếm gỗ ở nơi này.Kiếm gỗ bỏ đi vì nghĩ rằng hắn đã chết.Bằng không nếu có kiếm gỗ nơi tay, hắn chẳng ngại bất cứ một tên yêu nghiệt nào.
Bất quá sự thật luôn rất tàn khốc.- Tại sao nó lại tới đó?Hoa Phong cực kỳ nghi hoặc.
Sự bí ẩn của thanh kiếm này ngay đến cả hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ.Nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, hắn liền áp chế, kế tiếp là nhìn về sa mạc mênh mông trước mắt.Với suy nghĩ có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.Hoa Phong lập tức bỏ hết đồ vật vào trong một chiếc nhẫn trữ vật, rồi đem đeo bên tay trái.Ngoài chiếc nhẫn khổng lồ được truyền thừa hắn còn cả trăm cái khác.
Tất cả đều do giết cướp mà có.Tế xuất nhẫn trữ vật, Hoa Phong tâm niệm khẽ động, lập tức sa mạc cát liền vơi đi hết một phần mười.
Nhưng có đến chín thành chín nằm ở chiếc nhẫn lớn nhất.- Thêm một ít là được một ít!Không cam tâm khi cát còn rất nhiều, hắn mang những đồ vật đựng được bốc cát bỏ vào trong.- Kỳ quái!Hoa Phong nhìn chiếc ấm cau mày.Những thứ khác hốt một cái liền đầy, còn chiếc ấm đồng nát hắn hốt cả buổi rồi mà vẫn chưa cho thấy dấu hiệu khả quan.Hệt như ấm không đáy vậy.- Thử xem!Dường như không hài lòng với chiếc ấm bé xíu mà hốt mãi không đầy, Hoa Phong lập tức vận chuyển Thiên Địa Quyết, dẫn cát đi vào.
Ý định để xem chiếc ấm rốt cuộc có bao nhiêu lỳ lợm.Rất nhanhHôHắn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm chiếc ấm với biểu tình chấn động.Cát trong sa mạc từng dòng từng dòng bị nó nuốt hết, thậm chí không cần đến hắn điều động, nó liền tự động hấp thu.Tốc độ ban đầu còn khá chậm nhưng càng về sau càng nhanh.- Ôi mẹ!Hoa Phong nhìn biển sa mạc vừa rồi còn mênh mông không điểm cuối, lúc này biến thành một bình nguyên cằn cỗi, miệng o hình mãi không thể khép lại.Cả biển cát bị chiếc ấm nuốt sạch, đúng là không chừa một hạt