Nghe nói vậy, Bình Thanh sửng sốt trong chốc lát rồi vội đi xuống gọi người.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan, Ôn Dung, cung kính nói: “Mẫu thân, Ôn Cung chủ! Đệ tử Thiên Kiếm Tông và Thiếu Thanh cùng bị trúng độc, sợ là có liên quan.
Không bằng đặt hai người lên đại điện, thuận tiện cùng nhau kiểm tra tình huống.”
“Được.”
Không đợi Ôn Dung mở miệng, Hoa Nhiễm Nhan đã gật đầu, ra lệnh cho Ngọc cô bên cạnh: “Cho người vô can ra ngoài, mang người lên.”
Ngọc cô tuân lệnh, đi nhanh lên đài cao xử lý.
Đại điện rất nhanh được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ để lại người của ba Cung Tây Cảnh ở lại trong điện.
Ôn Dung liếc nhìn Tần Vân Y.
Tần Vân Y như đang suy nghĩ gì đó, Ôn Dung đè lại tâm tình, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Trong chốc lát, Ngọc cô mang hai người trúng độc chạy về.
Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua, đệ tử Thiên Kiếm Tông trúng độc là vị tên Tuế Văn kia.
Lúc trước Côn Hư tử còn cố ý dặn dò y sợ tối, để Tạ Trường Tịch trông nom.
Y và Ôn Thiếu Thanh đặt song song ở trên cáng.
Vẻ mặt hai người đều bình yên, tựa như đang trong giấc mơ.
Âm Dương Tông thường thấy nhất là độc dược.
Mộng Trung Đoạn Trường khiến người ta chìm vào giấc ngủ rồi lặng yên không một tiếng đ0ng ch3t đi.
Mới đầu còn có thể đau đớn, nhưng theo độc tính tăng dần, vẻ mặt lại càng lúc càng bình thản.
Lúc này Ôn Thiếu Thanh đã không có bất kỳ vẻ đau đớn gì, rõ ràng cho thấy độc đã vào tận xương.
Ôn Dung thấy thế, từ trên đài cao lao xuống, rất nhanh phong bế huyệt vị của Ôn Thiếu Thanh không cho độc tính lan tràn.
Bà ta không nhịn được nữa, quay đầu gầm nhẹ với Tần Vân Y: “Ngươi mau nghĩ biện pháp đi!”
Âm Dương Tông vốn dưới quyền quản lý của Thanh Lạc Cung.
Nhưng trước đây Tần Vân Y đã cứu Tông chủ Âm Dương Tông, cộng thêm mấy năm gần đây Thanh Lạc Cung và Minh Loan Cung gặp gỡ mật thiết nên từ lâu đã âm thầm coi Tần Vân Y là chủ mới.
Ôn Thiếu Thanh trúng độc của Âm Dương Tông.
Dù Ôn Dung biết trong đó có lẽ có kỳ quặc nhưng cũng khó có thể khống chế tâm tình.
Bà ta gầm lên với Tần Vân Y là đã hoài nghi đến trên đầu Tần Vân Y rồi.
Tần Vân Y hơi híp mắt, thần sắc ổn định, chỉ nói: “Dì Ôn, người tỉnh táo lại một chút.
Người của Âm Dương Tông sẽ ra ngay đây, Thiếu Thanh sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Trong lúc nói chuyện, Bình Thanh dẫn một vị thanh niên mặc áo bào màu tro vào nhà.
Hắn ta liếc Tần Vân Y trước, sau đó quỳ xuống đất hành lễ: “Âm Dương Tông Hữu sứ Minh Hoán ra mắt Ôn Cung chủ, Hoa Cung chủ, Tần Thiếu chủ, Hoa Thiếu chủ.”
“Ngươi mau tới đây xem.” Ôn Dung giơ tay lên chỉ vào cáng cứu thương: “Xem Thiếu Thanh thế nào.”
Minh Hoán gật đầu đi lên phía trước.
Hắn ta cho bắt mạch Ôn Thiếu Thanh, hơi nhíu mày.
“Thế nào?”
Ôn Dung lo lắng hỏi.
Minh Hoán tỏ vẻ mờ mịt: “Là độc dược của tông ta, Mộng Trung Đoạn Trường.”
“Ta biết,” Ôn Dung cau mày: “Ta hỏi là giải độc như thế nào!”
“Cái này...” Minh Hoán chần chờ: “Giải dược, chỉ người hạ độc mới có.”
“Đây không phải là độc của tông môn các ngươi à?” Ôn Dung khó hiểu, không khỏi nói lớn tiếng: “Các ngươi không có giải dược?”
“Ôn Cung chủ có chỗ không biết,” Minh Hoán bị chửi, cũng không tức giận mà ổn định nói: “Chế tạo Mộng Trung Đoạn Trường tổng cộng cần 21 loại dược vật.
20 vị thuốc trước đều là kịch độc, vị thuốc cuối cùng là cỏ Linh Quân Tử thì làm thuốc dẫn.
Căn cứ lúc chế độc xếp trình tự khác nhau, giải dược tương ứng của Mộng Trung Đoạn Trường cũng sẽ khác nhau.
Giải dược thay đổi khôn lường, trừ người hạ độc, thật sự không ai có thể biết trình tự chế độc, càng đừng nói đến giải dược.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Ôn Dung trắng bệch.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía Minh Hoán, nhíu mày: “Vậy loại độc này phải thế nào mới có thể trúng độc?”
“Ăn, ngửi qua, đều có thể trúng độc.”
Minh Hoán trả lời.
Hoa Hướng Vãn lập tức xoay người, ra lệnh cho Linh Nam vẫn luôn ở một bên: “Tra! Lập tức tra rõ tất cả đồ dùng, đồ ăn của Ôn Thiếu chủ và Tuế Văn.
Làm rõ ràng rốt cuộc là trúng độc thế nào, nhất định phải lôi được hung thủ ra!”
“Vâng.”
Linh Nam cung kính lên tiếng: “Thiếu chủ, thuộc hạ đi tra ngay.”
Linh Nam nói xong lập tức đi ra ngoài.
Bình Thanh ở cạnh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.
Chờ Linh Nam đi ra ngoài, Hoa Hướng Vãn xoay người nhìn về phía Ôn Dung, vẻ mặt hổ thẹn: “Ôn Cung chủ, là A Vãn thiếu cẩn thận, mới để cho Thiếu Thanh gặp kiếp nạn này.
Hôm nay nếu Thiếu Thanh và đệ tử Thiên Kiếm Tông cùng gặp chuyện không may ở Hợp Hoan Cung, A Vãn khó thoát tội này.
Hôm nay A Vãn nhất định sẽ tra rõ việc này, tuyệt đối không làm Thiếu Thanh gặp chuyện không may.
Trong nửa canh giờ, nếu còn không tìm được hung thủ, A Vãn nguyện lấy thân dẫn độc, làm chậm độc tính của Thiếu Thanh.
Xin Ôn Cung chủ chớ hiểu lầm, trách tội lên trên đầu Hợp Hoan Cung.”
Ôn Dung gật đầu, không nhiều lời như đang suy tư gì đó.
Ôn Thiếu Thanh trúng độc ngay hôm nay, đối với Hợp Hoan Cung không có một chút chỗ tốt nào.
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông trúng độc, đối với Hợp Hoan Cung càng chỉ có hại không có lợi.
Hoa Hướng Vãn luôn coi trọng Ôn Thiếu Thanh.
Hiện nay lại chủ đ0ng đưa ra phương án lấy thân dẫn độc, đồng sinh cộng tử với Ôn Thiếu Thanh thì càng không thể nào là hung thủ.
Nếu Ôn Thiếu Thanh và đệ tử Thiên Kiếm Tông ch3t ở Hợp Hoan Cung.
Thanh Lạc Cung bởi vậy đối địch với Hợp Hoan Cung, vậy người được lợi lớn nhất, thật ra chỉ còn lại có một mình Minh Loan Cung.
Nhưng hiện tại không có chứng cứ xác thực, bà ta không dám xác định.
Bà ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Bình Thanh vẫn luôn hầu hạ Ôn Thiếu Thanh, quát lớn: “Hôm nay ruốt cuộc Thiếu chủ đã ăn cái gì? Ngửi cái gì?!”
Bình Thanh không dám nói lời nào, mặt có vẻ do dự.
Thấy dáng vẻ của Bình Thanh, Ôn Dung lập tức biết có quỷ.
Bà ta lập tức thả uy áp, Bình Thanh quỳ trên mặt đất, sàn nhà đều vỡ ra.
Bình Thanh đau đớn k3u rên, Ôn Dung hét lên: “Thiếu chủ đã như vậy, ngươi còn muốn giấu giếm cái gì?”
“Vân Yên!”
Bình Thanh nghe vậy, lúc này không kiềm được kinh sợ hô lên.
Ôn Dung sửng sốt, không hiểu rõ lắm: “Vân Yên?”
“Đây là một loại độc khác, do Tiết Tử Đan của Dược Tông năm đó nghiên cứu Mộng Trung Đoạn Trường sau đó phối hợp ra một loại độc.
20 loại dược liệu trước hoàn toàn giống với Mộng Trung Đoạn Trường, chỉ duy nhất cái cuối cùng là cỏ Linh Quân Tử không làm thuốc.
Nhưng thiếu cỏ Linh Quân Tử trung hoà, thuốc này càng dữ dội hơn, cũng càng khó xử lý, ăn phải thì nhất định trúng độc.”
Minh Hoán mở miệng giải đáp.
Ôn Dung quay đầu nhìn về phía Bình Thanh: “Nói rõ ràng!”
“Tối hôm qua, có người tìm đến Thiếu chủ.” Bình Thanh thở hổn hển: “Cho Thiếu chủ một loại độc dược nói đây là Vân Yên do Tiết Tử Đan chế thành để Thiếu chủ hạ độc cho đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Cứ như vậy có thể phá hỏng hôn lễ của Hoa Thiếu chủ và Thiên Kiếm Tông.”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người không quá đẹp.
Ôn Dung khắc chế đến tâm tình, lạnh giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Thiếu chủ sắp xếp người...!hạ độc đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Nhưng hôm nay đệ tử Thiên Kiếm Tông đều cảnh giác không ăn vào.
Chỉ có vị đệ tử đang trúng độc này muốn ăn bánh ngọt mà thị nữ cầm.”
“Người thị nữ kia là ai?”
Hoa Nhiễm Nhan cau mày, Bình Thanh chần chờ.
Hoa Hướng Vãn ôn hòa, khuyên hắn: “Đã nói đến đây rồi! Một thị nữ, có gì cần giấu giếm?”
“Là...!một cô nương tên Lâm Lục.”
Hoa Hướng Vãn nghe được câu trả lời, quay đầu nhìn về phía Linh Bắc, lạnh giọng mở miệng: “Nhanh bắt người trở lại!”
Nhưng lúc này có bắt Lâm Lục hay không, đối với Ôn Dung đã không còn quan trọng.
Hiện nay bà ta đã nghe rõ, Ôn Thiếu Thanh bị người ta lợi dụng.
Hắn thâm tình với Hoa Hướng Vãn.
Hai ngày trước mới đến làm ầm lên, mọi người đều biết.
Lúc đó Tần Vân Y còn an ủi bà ta.
Hôm nay nghĩ đến, có thể Tần Vân Y còn cảm thấy ầm ĩ thật tốt.
Mà Ôn Thiếu Thanh hạ độc Thiên Kiếm Tông, có lợi nhất chính là Tần Vân Y.
Người của Thiên Kiếm Tông có thể không rõ những rắc rối trong này, sẽ trách tội Hoa Hướng Vãn và Thanh Lạc Cung.
Bà ta lại biết rất rõ.
Về phần Ôn Thiếu Thanh, cho dù bị cố ý hạ độc hay là vô tình trúng độc, thế nhưng người cho độc dược cố ý nói sai tên thuốc thì đã có ý xấu.
Ôn Dung cố kỵ Tần Phong Liệt, không muốn làm ầm ĩ quá khó coi nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vân Y, từ trước đến nay ngươi am hiểu y thuật, giúp Thiếu Thanh và vị đệ tử Thiên Kiếm Tông này giải độc đi.”
Lời này nói ra, đã nhận định là Tần Vân Y rồi.
Chỉ có nàng ta, trừ Thanh Lạc Cung ra, là người duy nhất có thể lấy được độc dược từ trong tay Âm Dương Tông.
Cũng chỉ có nàng ta là người được lợi nhất trong chuyện này.
Tần Vân Y nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía Ôn Dung.
Nàng ta biết đây là Ôn Dung đang cho cả hai bên một cái bậc thang.
Nhưng hiện nay nếu như nàng ta lấy giải dược ra thì là đã nhận chuyện này.
Nếu không lấy ra...!
Ôn Thiếu Thanh ch3t, sợ là cái nồi này sẽ rơi vào trên đầu nàng ta.
Thí luyện Ma Chủ sắp tới, hai Cung kết minh, không thể làm hỏng.
Nhưng nàng ta mà nhận thì hai Cung sẽ không có khoảng cách sao?
Tần Vân Y nghĩ thầm, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
“Phương pháp giải độc, hiện nay chỉ có một.”
Hoa Hướng Vãn phát hiện sát ý của Tần Vân Y, lặng yên không một tiếng đ0ng bóp vỡ hạt châu linh khí.
“Mời Hoa Thiếu chủ, dẫn độc vào cơ thể, giúp Thiếu Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Vân Y đánh thẳng về phía Hoa Hướng Vãn!
Ôn Dung đã có dị tâm, đối với nàng ta mà nói không bằng nhân cơ hội dẫn độc vào trong cơ thể Hoa Hướng Vãn, diệt trừ Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn cần âm mưu thủ đoạn, mượn lực đánh lực.
Nhưng nàng ta không cần.
Nàng ta là tu sĩ Độ Kiếp trẻ tuổi nhất Tây Cảnh, là Thiếu Cung chủ của Minh Loan Cung đứng đầu ba Cung Tây Cảnh.
Hoa Hướng Vãn sớm đã phát hiện ý đồ của nàng ta.
Ngay vào lúc nàng ta ra tay, Hoa Hướng Vãn lập tức vận chuyển linh lực, vội vàng lui ra bên ngoài đồng thời giơ tay lên ném một pháp quyết ra ngoài!
Nhưng mà nàng nhanh, Tần Vân Y còn nhanh hơn.
Ngay trong nháy mắt nàng đến bên cửa sổ thì Tần Vân Y đã đuổi đến, nâng kiếm đâm thẳng.
Kiếm như mưa mau, Hoa Hướng Vãn căn bản không kịp thi triển bất kỳ pháp quyết nào, chỉ có thể né tránh.
Tốc độ của hai người càng lúc càng nhanh, người ngoài căn bản đã theo không kịp đ0ng tác của các nàng.
Mọi người Hợp Hoan Cung đánh úp về phía Tần Vân Y.
Tần Vân Y nhìn thoáng qua người của Minh Loan Cung, hét lớn: “Cản bọn họ lại!”
Sau đó mở ra trận pháp, ngăn cách hai người trong trận pháp.
Linh lực của nàng ta đều để ngăn những người khác, trên tay chỉ có trường kiếm có thể dùng.
Nàng ta không thể dùng linh lực, Hoa Hướng Vãn cũng không thể.
Hoa Hướng Vãn chỉ né tránh, dưới kiếm của Tần Vân Y, nàng như cá chạch trốn trong bùn.
Mũi kiếm vài lần buông xuống lại đều không đụng vào được nàng.
“Ngươi quả nhiên có che giấu.”
Tần Vân Y chém một kiếm xuống, Hoa Hướng Vãn nghiêng người tránh.
Hai ngón tay nàng kẹp lấy mũi kiếm, bình tĩnh nói: “Ta không che giấu, mà là ta với ngươi có căn bản khác nhau.”
Tần Vân Y nghe vậy tựa như bị k1ch thích.
Nàng ta chợt rút linh lực chống đỡ trận pháp lại, rót toàn bộ tu vi trên thân kiếm!
Hoa Hướng Vãn thấy thế trong lòng biết không ổn.
Nàng giơ tay lên rạch một cái, máu tươi từ lòng bàn tay bay ra, một kiếm toàn lực của Tần Vân Y ầm ầm chém xuống! Trận pháp trên tay Hoa Hướng Vãn đồng thời bay ra.
Trận pháp và kiếm khí đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Hoa Hướng Vãn bị kiếm khí đánh bay, nàng lộn một vòng trên không trung, miễn cưỡng quỳ một gối rơi xuống đất.
Quanh người ầm ĩ, Tần Vân Y nâng kiếm đi về phía nàng, cười nói: “Không phải ngươi nói ngươi có tình cảm thắm thiết với Thiếu Thanh à? Vậy bây giờ dẫn độc của hắn vào người, vì sao lại không muốn đây?”
“Vì Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn chạm tay vào trên mặt đất, máu thấm vào liên kết với trận pháp đã chuẩn bị xong từ lâu dưới mặt đất.
Nàng cười rộ lên: “Ta đương nhiên là cái gì cũng...”
“Nàng không muốn.”
Nói còn chưa dứt lời, bên người nàng đột nhiên vang lên một giọng nam tịch mịch.
Cũng chính vào chớp mắt đó, một ánh kiếm từ trong bụi bặm phá không bay đến, đánh thẳng về phía Tần Vân Y!
Tốc độ ánh kiếm này quá nhanh, Tần Vân Y chỉ nghe thấy tiếng gió phía sau, vừa quay đầu lại đã bị mũi kiếm xuyên qua trước nguc, hung hăng găm lên tường trên đại điện phía sau!
Trong nháy mắt trận pháp của nàng ta bị nghiền nát.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy một người bước tới từ trong ồn ào.
Chàng còn mặc lễ phục, ánh mắt rơi vào xa xa.
Hoa Hướng Vãn vô cùng kinh ngạc: “Tạ...”
Nhưng mà đối phương không để ý đến nàng.
Chàng lướt qua nàng, bước về phía trước đi vào đại điện.
Hoa Hướng Vãn hơi cứng người.
Nàng nhìn về phía trận pháp dưới đất, chần chờ lúc lâu.
Cuối cùng nàng vẫn chậm rãi thu tay lại, đứng lên.
“Con có khỏe không?”
Mộng cô, Vân cô xông lại, nâng nàng dậy nhỏ giọng hỏi.
Hoa Hướng Vãn gật đầu, không nhiều lời.
Vân cô thấy nàng không sao thì nhẹ giọng nói: “Nếu Trường Tịch đã tới thì vào đi thôi.”
Nói xong, mọi người quay về đại điện.
Mới vừa đi vào trong điện, Hoa Hướng Vãn đã liếc nhìn Tần Vân Y.
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ của Tần Vân Y chật vật như vậy.
Nàng ta che nguc đang chảy máu ngồi ở góc tường, thở hổn hển nhìn Hoa Hướng Vãn ở cửa.
Hoa Hướng Vãn đảo qua nàng ta, đứng vào phía sau Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch ngồi xổm bên cạnh Tuế Văn, đưa tay đặt ở trên mạch của Tuế Văn.
Chàng cúi đầu, giơ tay về phía Tần Vân Y: “Thuốc giải.”
“Ta lấy đâu...”
“Không thì ta bắt ngươi thay máu.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tần Vân Y cứng đờ.
Ôn Dung cắn răng, rốt cục không chú ý được mặt mũi nữa, nhìn Tần Vân Y nói: “Vân Y, chuyện hôm nay dù sao ngươi cũng mưu đồ vì hai Cung.
Ta có thể không so đo, nhưng Thiếu Thanh,” Ôn Dung nhấn mạnh: “Không thể xảy ra chuyện gì.”
Đã nói mức này, Tần Vân Y không giằng co nữa.
Nàng ta hít sâu một hơi, cười rộ lên với Ôn Dung: “Dì Ôn nói phải.”
Nói xong, nàng ta lảo đảo đứng dậy, đưa một lọ thuốc cho Ôn Dung: “Cái gì cũng không quan trọng bằng Thiếu Thanh.
Ở chỗ này của ta có hai viên đan dược có thể giải bách độc.
Cho hai vị ăn vào đi.”
“Ức Nhiên.”
Tạ Trường Tịch lên tiếng, nhắc nhở Giang Ức Nhiên vừa chạy vào.
Giang Ức Nhiên vội đến bên cạnh Ôn Dung, lấy một viên thuốc khác.
Ôn Thiếu Thanh và Tuế Văn uống thuốc.
Trong chốc lát, bọn họ ho khan tỉnh lại.
Tuy còn rất yếu nhưng thoạt nhìn đã không còn đáng ngại.
“Thượng quân.”
Tuế Văn ho khan, Tạ Trường Tịch đè y lại, lắc đầu.
Chàng cúi đầu vận chuyển linh lực cho y, khôi phục linh căn bị độc dược tổn thương.
Còn Ôn Thiếu Thanh ở bên cạnh cũng tỉnh lại.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt chạm đến Tạ Trường Tịch ở bên cạnh, cắn răng đẩy Ôn Dung ra, giãy giụa đứng dậy: “Đi!”
Ôn Dung sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, miễn cưỡng cười rộ lên: “Hoa Thiếu chủ, Thiếu Thanh đã không có chuyện gì, ta đưa nó về cung trước.”
“Ôn Cung chủ đi thong thả.”
Hoa Hướng Vãn cười gật đầu.
Ôn Dung cho người đỡ Ôn Thiếu Thanh đi xuống.
Tần Vân Y thấy thế, cười theo, quay đầu nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan ở chỗ cao: “Hoa Cung chủ, vãn bối xin cáo lui.”
Nói xong không đợi Hoa Nhiễm Nhan trả lời, nàng ta đã tự cất bước đi về phía trước.
Hoa Hướng Vãn nhìn bóng lưng Tần Vân Y và Ôn Thiếu Thanh, đột nhiên lên tiếng: “Ôn Thiếu chủ, Tần Thiếu chủ.”
Ôn Thiếu Thanh và Tần Vân Y dừng bước.
Hai người quay đầu lại,