Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên.
Nàng hơi cúi người về phía trước, đến gần trước mặt chàng.
Khuôn mặt hai người kề sát, hơi thở quyện vào nhau.
Hoa Hướng Vãn nhìn đôi mắt dần tối xuống của chàng, trong giọng nói mang theo chút nghiền ngẫm: “Chàng sẽ vì ta giết người không nên giết à?”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện.
Chàng nhìn đôi mắt màu hổ phách của nàng, cảm thấy như có một đôi tay trắng trẻo mềm mại kéo cả trái tim chàng vào đó.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng không đáp lời thì cười nhẹ, lại rụt người về: “Chàng sẽ không làm.”
“Người như chàng ấy mà, khác với ta.” Hoa Hướng Vãn lười biếng chống cằm, nhìn Tạ Trường Tịch: “Chàng là trăng sáng trên trời, tuyết trắng trên núi cao, sẽ không vì ai mà giết người không nên giết.
Đương nhiên chàng yên tâm,” Hoa Hướng Vãn nói xong, vẫn không yên lòng vội trấn an chàng: “Ta cũng có nguyên tắc, Hợp Hoan Cung của chúng ta ở Tây Cảnh vẫn là danh môn chính phái, sẽ không để chàng phải khó xử.
Chàng cần phải làm là bảo vệ tốt ta, đừng để ta ch3t là được.”
Trong khoảnh khắc chữ “ch3t” vang lên, hình ảnh năm đó Hoa Hướng Vãn rơi vào Dị Giới nháy mắt xẹt qua đầu chàng.
Nỗi đau khôn xiết hiện lên, chàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô gái linh đ0ng trước mặt.
Chàng nhìn nàng, khẳng định nói: “Nàng sẽ không ch3t.”
“Không biết được,” Hoa Hướng Vãn xoay chén rượu: “Ma Chủ nói lần thí luyện này không từ thủ đoạn, nói cách khác là ngày sau sẽ không quản Hợp Hoan Cung nữa rồi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: “Ta đoán hiện tại mấy người Tần Vân Y sẽ không có hành đ0ng gì.
Dù sao thực lực nàng ta mạnh nhất, phía sau lại có Minh Loan Cung làm chỗ dựa.
Nếu có làm gì thì cũng chỉ để một số người của tông môn nhỏ đi ra ngoài tìm kiếm huyết lệnh.
Nàng ta chỉ cần canh giữ ở đàn Tế Thần, ai tìm được huyết lệnh liền cướp luôn là được.”
“Ta có thể giúp nàng đoạt về.”
“Ta khác với nàng ta,” Hoa Hướng Vãn cười quay đầu lại: “Nàng ta quen ngồi mát ăn bát vàng.
Cho nên hôm nay đã Độ Kiếp mà vẫn còn là một phế vật.
Dựa vào phụ thân nàng ta và Minh Loan Cung để trèo lên cao, thoạt nhìn tráng lệ, nhưng phụ thân nàng ta mà ch3t thì sao đây? Người không thể dựa vào người khác, phải dựa vào chính mình.
Huyết lệnh Ma Chủ, ta sẽ nghĩ cách tự mình đi tìm, chưa chắc đã vô ích.
Chỉ cần chàng làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Làm ta cũng có một phụ thân!”
Lời này vừa dứt, Tạ Trường Tịch im lặng không nói.
Hoa Hướng Vãn cảm thấy mình hơi làm càn, ho nhẹ một tiếng: “Ta nói đùa có hơi quá phận không?”
“Không có.” Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Ta chỉ nghe không hiểu.”
“Cái này không sao cả.”
Hoa Hướng Vãn khoát khoát tay: “Dù sao chàng cứ nhớ cho kĩ.
Sau này việc nhỏ ta quản, việc lớn chàng quản.
Chờ Kim Đan của ta khôi phục, gân mạch hồi phục như cũ, ta nhất định sẽ so năng lực với nàng ta.”
Nghe lời của nàng, Tạ Trường Tịch gật đầu: “Được.”
“Vậy chúng ta nói thế là xong rồi nhé.
Ngày mai ta đi tra Lâm Lục.
Trước khi ch3t nàng ta chỉ về phía tây.
Nếu như không có sai sót gì thì chúng ta sẽ đi về phía tây.”
“Ừ.”
“Ta ngủ nhé?”
Hoa Hướng Vãn chỉ vào giường, hỏi Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch nhìn theo hướng nàng chỉ, lúc sau, chàng khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Được rồi.
Chúc ngủ ngon.”
Hoa Hướng Vãn đứng dậy, tự mình lên giường.
Nàng không thể sánh với người có Kim Đan cung cấp nuôi dưỡng quanh năm như Tạ Trường Tịch được, linh lực thiếu thốn làm nàng rất dễ uể oải.
Hôm nay đại chiến một trận với Tần Vân Y, nàng đã sớm tới cực hạn.
Chẳng qua là đã quen bỏ quên trạng thái thân thể cho nên mới sinh khí dồi dào đến lúc này.
Tạ Trường Tịch nhìn nàng lên giường.
Chàng chần chờ trong chốc lát rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
Hôm nay những vết thương Tần Vân Y tạo thành trên người nàng, đều ở trên người chàng.
Dù sao Tần Vân Y cũng là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, tuy không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng gì, nhưng cộng thêm vết thương Tần Phong Liệt gây ra cho chàng, chàng cũng cần điều tức một thời gian.
Nhưng chàng nhắm mắt, không biết thế nào lại nhớ đến cảnh hôm nay nàng quỳ trên mặt đất, thở hổn hển nói với Tần Vân Y “Vì Thiếu Thanh, tất nhiên ta đều bằng lòng”.
Chàng biết khi đó dưới tay nàng là một đại trận, cũng biết trận pháp này mở ra, tiêu hao là thọ mệnh của nàng.
Chàng biết nàng nói lời kia không phải thật lòng nhưng cũng biết mỗi một bước nàng đi đều là đang liều mạng.
Chàng sợ nàng sẽ ch3t.
Bởi vì chàng đã được trải nghiệm dáng vẻ nhân gian luyện ngục sau khi nàng ch3t.
Trong đầu chàng lại xuất hiện hình ảnh nàng giang tay thả người nhảy xuống.
Chàng nhìn nàng nhảy xuống, chàng muốn tiến lên nhưng vừa khẽ đ0ng, đã bị người ta kéo vạt áo lại.
Đó là một lực rất nhỏ nhưng chính bởi vì quá nhỏ, nên mới cho thấy rõ ràng đó là sức lực của một người sắp ch3t.
Chàng không có cách nào, chỉ có thể quay đầu lại.
Sau đó chàng nhìn thấy sư đệ ngửa đầu, cả người toàn máu quỳ rạp trên mặt đất, tái nhợt nhìn chàng.
“Sư huynh,” Trong mắt người sư đệ vẫn thích đùa giỡn với chàng đều là khẩn cầu: “Sư phụ...!còn đang ở trên...!Kiếm trận...!Huynh không thể đi...”
Chàng không nói nên lời.
Chàng canh giữ ở trung tâm kiếm trận, nhìn đệ tử trong tông ngã xuống đầy quanh mình.
Đó là thời khắc khó khăn nhất trong đời chàng.
Chàng run rẩy.
Chàng muốn bước lên trước, thế nhưng trên mặt đất nhuộm dần màu máu, làm chàng chậm chạp không thể dịch bước.
Chốt lát kia dường như đã qua cả một đời, rồi một chùm sáng từ phía dưới truyền đến, Vấn Tâm Kiếm và Tỏa Hồn Đăng phá không bay ra.
Tạ Vân Đình bắt lại Vấn Tâm Kiếm, trong khoảnh khắc đó, hai người quan trọng nhất cuộc đời đồng thời tuẫn đạo trong ánh hào quang.
Khắp bầu trời ánh sáng trắng nổ tung, chàng căn bản không kịp suy tư, chỉ có thể nắm chặt kiếm của mình, canh giữ ở trung tâm kiếm trận, bảo vệ lỗ hổng Tử Sinh Giới, trở thành phòng tuyến duy nhất của toàn bộ Vân Lai lúc này.
Chàng nghe Vực Linh gào thét, nghe tiếng Tạ Vân Đình khua kiếm, cảm nhận được linh lực bàng bạc của Vãn Vãn tỏa khắp quanh mình.
Cuồng phong không ngừng, tiếng k3u rên không ngừng, gió như đao sắc thổi qua quanh người chàng.
Thế gian như ngày tận thế, chàng không biết đã qua bao lâu.
Chờ gió dừng mây tan, lúc chàng mở mắt ra lần nữa, chỉ còn lại có hồn phách Tạ Vân Đình an tĩnh đứng ở cách đó không xa.
“Trường Tịch,” Chàng ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Tạ Vân Đình đứng ở bên vách núi, trong ánh mắt thương hại mang theo chút dịu dàng: “Vấn Tâm Kiếm, con còn muốn không?”
Chàng không nói nên lời, chỉ nhìn Tạ Vân Đình.
Tử Sinh Giới có ánh nắng hiếm hoi, nó chiếu vào trên người Tạ Vân Đình.
Tạ Trường Tịch run rẩy, khó nhọc quay đầu lại.
Chàng chống cơ thể đầy vết thương tập tễnh đi đến chỗ nàng rơi xuống.
Dị Giới đã được phong ấn một lần nữa, những tà ma kia ở sau kết giới còn đang điên cuồng đánh vào kết giới.
Chàng đã không nhìn thấy bóng dáng của nàng, ngay cả một mảnh góc áo, một chút dấu vết cũng không để lại.
Ngay trong chớp mắt đó, chàng không kìm được nghĩ.
Đây là mơ ư?
Trong mơ, chàng quen một cô gái.
Nàng thích chàng.
Cho dù chàng từ chối thế nào thì nàng vẫn theo chàng.
Nàng dạy chàng Huyễn Mộng Điệp, dạy chàng hát, dạy chàng dùng hoa tết vòng đeo trên đầu.
Bọn họ thành thân, chàng còn hỏi Côn Hư Tử ngày sau làm sao để có một hôn lễ thật sự, mang theo nàng tới gặp Tạ Vân Đình.
Từ lúc quen biết nàng đến trước hôm nay đều vô cùng tươi đẹp, sao lại đột nhiên vỡ vụn như ảo mộng?
Lần đầu tiên trong đời, viền mắt chàng chua xót nhưng chàng không dám để nước mắt rơi.
Chàng như không có chuyện gì, chỉ nhìn vực sâu, lúc lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng: “Sư phụ, đưa Vấn Tâm Kiếm cho con đi.”
“Ngày sau, Trường Tịch là Tạ Trường Tịch của Vấn Tâm Kiếm, là Tạ Trường Tịch của Thiên Kiếm Tông, là Tạ Trường Tịch của Vân Lai.”
Chàng đã không phải là chàng nữa, Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch chân chính, vào lúc Vãn Vãn thả người nhảy xuống kia, từ lâu đã không để ý sư đệ ngăn cản, theo nàng chịu ch3t rồi.
Canh giữ ở trong kiếm trận, canh giữ ở trong Tử Sinh Giới là Tạ Trường Tịch của Vấn Tâm Kiếm.
Vãn Vãn...!
Ngay lúc cái tên này hiện lên, Tạ Trường Tịch chợt mở mắt.
Chàng cúi đầu thở hổn hển.
Chàng khắc chế không nổi tâm tình, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn trên giường đã ngủ say.
Cả người chàng đều lạnh lẽo, chàng như đang ở Tử Sinh Giới, như đang ở trong ảo cảnh Huyễn Mộng Điệp làm ra.
Chàng nghe tiếng hít thở phía sau, đột nhiên ý thức được, nàng còn sống.
Chàng hơi th0 dốc, lảo đảo chống người dậy, đi tới bên giường, run rẩy ôm Hoa Hướng Vãn.
Cảm giác mát lạnh kéo tới, Hoa Hướng Vãn chợt giật mình tỉnh giấc.
Nhưng chưa kịp phản ứng gì, nàng đã cảm nhận được người sau lưng ôm chặt lấy nàng, không cho nàng nhúc nhích chút nào.
“Tạ...”
Hoa Hướng Vãn vừa định nói chuyện thì cảm giác linh lực từ trên người chàng rót nghiêng xuống chậm rãi chảy vào trong gân mạch nàng, từ Kim Đan của nàng chuyển qua, lại quay lại thân thể chàng.
Đến lúc này, thân thể Hoa Hướng Vãn mới mềm xuống, sự thoải mái linh lực mang đến làm cho nàng không cách nào chống cự.
Chàng chưa từng mạnh mẽ ôm nàng như này, càng chưa từng tr4n trụi biểu hiện quan hệ bất bình đẳng bí ẩn giữa hai người như thế.
Chàng có vô số lợi ích để mê hoặc nàng, thế nhưng chàng cũng chưa từng coi đây là trao đổi, cố gắng khiến nàng làm gì đó.
Nàng hơi căng thẳng, nhất thời không biết Tạ Trường Tịch muốn làm gì.
Hai người không nói chuyện.
Hơi thở của chàng có phần gấp, hơi thở của nàng cũng hơi loạn.
Chàng từ sau lưng ôm chặt nàng, giống như ôm lấy khúc gỗ nổi duy nhất.
Qua lúc lâu, thân thể chàng ấm dần lên.
Nhiệt độ của nàng truyền tới trên người chàng, để chàng từ từ tỉnh lại trong ác mộng.
Chàng hơi buông lỏng nàng ra, lui lại một chút, giọng khàn khàn: “Hôm nay ta bị thương, làm phiền giúp một chuyện.”
Nghe nói vậy, Hoa Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng không biết vừa rồi mình căng thẳng cái gì, có lẽ là Tạ Trường Tịch bất ngờ không khống chế được như vậy làm cho nàng xa lạ.
Nàng thả lỏng thân thể, thong thả vận công pháp.
Chỉ đơn giản vận chuyển linh lực thật ra không có tác dụng quá lớn đối với hai người, nhưng có chút ít còn hơn không.
Quan trọng nhất là có linh lực xuyên qua gân mạch đối với Hoa Hướng Vãn cực kỳ thoải mái.
“Chàng nói sớm là được.”
Nàng hơi buồn ngủ, linh lực ấm áp giúp cả người nàng đều thư giãn.
Tạ Trường Tịch ôm người vừa chân thật lại mềm mại trong nguc, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Chàng nói xong, đưa mắt nhìn người nửa tỉnh nửa mơ.
Chàng lẳng lặng ngắm khuôn mặt nàng, nhỏ giọng gọi: “Vãn Vãn.”
“Hử?”
“Nhất định phải làm Ma Chủ à?”
Chàng có thể đưa nàng về Thiên Kiếm Tông.
Có thể mang Hợp Hoan Cung về Vân Lai.
Như vậy, chàng có thể đảm bảo nàng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
“Ừ.”
Hoa Hướng Vãn mơ hồ nghe được vấn đề của chàng, cho dù đang ngủ, nàng vẫn trả lời: “Phải làm.”
Nghe nói vậy, Tạ Trường Tịch cụp mi: “Được.”
Chàng nhắm mắt lại: “Ta giúp nàng.”
200 năm qua chưa từng ở bên, lần này ta giúp nàng.
Hai người ngủ tới hừng đông, có lẽ là nhờ linh lực của Tạ Trường Tịch, đêm nay nàng ngủ vô cùng ngon.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người tinh thần tỏa sáng.
Sắc mặt Tạ Trường Tịch còn hơi tái nhợt.
Hoa Hướng Vãn kiểm tra cho chàng một lượt, sau khi xác nhận không có việc gì thì dẫn chàng đi gặp ba vị