Tay chàng không chạm vào nàng nhưng lại vòng qua bên hông nàng.
Hơi thở vây quanh cả người, Hoa Hướng Vãn không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Theo hiểu biết của nàng, Tạ Trường Tịch luôn không thích đụng chạm với người khác.
Nhưng hình như từ khi gặp lại tới nay, chàng cũng không quá chú ý đến việc tiếp xúc thân thể.
Nghĩ đến 200 năm không gặp, con người sẽ luôn thay đổi.
“Đi chứ?”
Tạ Trường Tịch thấy ánh mắt nàng thì giả vờ như không biết.
Hoa Hướng Vãn gật đầu, vỗ Tiểu Bạch một cái: “Tiểu Bạch, đi thôi...”
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch đột nhiên vọt ra ngoài.
Nó nhảy quá bất ngờ, Hoa Hướng Vãn bị ngửa cả người ra sau, đụng vào nguc Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch như sợ nàng ngã xuống, giơ tay lên kéo hông nàng lại.
Sau đó chàng hơi cúi người, áp sát vào lưng Hoa Hướng Vãn.
Linh thú tăng tốc đa số đều như vậy.
Nhưng như vậy lại khiến hai người gần như dán sát vào nhau, Hoa Hướng Vãn vô thức cứng người.
Tạ Trường Tịch phát hiện đ0ng tác của nàng, quay đầu sang nhìn, bình ổn hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghe hỏi vậy, Hoa Hướng Vãn im lặng quay đầu.
Tạ Trường Tịch cũng không để ý, nàng còn có thể để ý gì chứ?
“Không có gì,” Hoa Hướng Vãn ăn ngay nói thật: “chỉ cảm thấy chàng khác với trước kia.”
“Con người dù sao cũng phải thay đổi.”
“Vậy chàng cảm thấy mình thay đổi tốt hơn hay là xấu đi?”
Hoa Hướng Vãn tò mò, Tạ Trường Tịch không đáp lại.
Hoa Hướng Vãn mất mặt, không nói nhiều nữa.
Tiểu Bạch chạy hết tốc lực một ngày.
Đến nửa đường Hoa Hướng Vãn đã cảm thấy mệt mỏi.
Nàng nghĩ có Tạ Trường Tịch ở đây bèn yên tâm ghé vào lưng hổ trắng mà ngủ.
Đợi đến đêm, Tạ Trường Tịch thấy Hoa Hướng Vãn ghé vào hổ trắng ngủ say.
Chàng suy nghĩ một chút, tìm một tòa thành gần đó, mang Hoa Hướng Vãn đi tìm nhà trọ ngủ lại.
Hoa Hướng Vãn mơ màng cảm giác có người ôm mình lên.
Nàng mở mắt ra, thấy Tạ Trường Tịch đang ôm nàng.
Nàng vẫn chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn phát hiện đã không còn ở trong rừng nữa.
Xung quanh hình như là một tiểu viện, Tạ Trường Tịch mang nàng lên lầu.
Đi vào trong một gian phòng, chàng đẩy cửa vào nhà sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Lúc này Hoa Hướng Vãn chậm rãi tỉnh lại.
Nàng nhìn Tạ Trường Tịch nửa quỳ ở trước mặt đang cởi giày cho nàng.
Nàng lại càng hoảng sợ, vô thức rụt lại phía sau.
Tạ Trường Tịch cầm cổ chân của nàng, ngăn cản nàng lui ra phía sau, bình tĩnh cởi giày xuống.
Sau đó chàng đứng dậy nói: “Nàng ngủ trước đi.”
Hiểu ra Tạ Trường Tịch chỉ đơn thuần muốn cởi giày, Hoa Hướng Vãn tự an ủi mình không nên quá sợ hãi.
Nàng quay đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ nói: “Đây là đâu vậy?”
“Nhà trọ.”
Tạ Trường Tịch đi vào phòng tắm, âm thanh từ bên trong truyền đến: “Thân thể nàng không thể sánh với tu sĩ bình thường được.
Cần nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, đã hiểu ý của Tạ Trường Tịch.
Tuy rằng nàng không quá để ý thân thể mình nhưng ngẫm lại Tạ Trường Tịch cũng bị thương.
Hiện nay Ngọc cô còn chưa truyền tin đến, bọn họ đi thẳng qua lãnh thổ của Hợp Hoan Cung đã tiết kiệm rất nhiều thời gian, ngược lại không cần sốt ruột.
Nàng tự cởi áo khoác nằm xuống giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm.
Trong chốc lát nàng phát hiện chiếc giường tối nay không êm như mọi khi.
Nàng nghĩ trái nghĩ phải, chợt nhận ra sau khi trải qua buổi tối hôm qua với Tạ Trường Tịch, cảm nhận được cảm giác thư thái khi linh lực gắn bó với thân thể.
Bây giờ ngủ một mình bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Con người là như vậy đấy.
Nếu như chưa từng có, đến lúc có sẽ không cảm thấy gì.
Nếu đã từng có thứ tốt hơn, lại thêm thứ đó vốn nên thuộc về mình thì sẽ chỉ có bất mãn.
Nàng cũng không biết cụ thể cảm giác thoải mái đêm qua rốt cuộc là vì có người ở bên hay là vì trong gân mạch có đầy linh lực.
Nếu là cái sau thì còn tốt, nếu là cái trước...!
Vậy Tạ Trường Tịch đi rồi, nàng phải nghĩ cách tìm người đến ngủ cùng mới được.
Không biết đến lúc đó có còn cơ hội tìm người Thiên Kiếm Tông không? Nếu không nàng cũng không rõ những tông môn khác có ấm áp được như thế không?
Nàng nhắm mắt suy nghĩ.
Không lâu sau thì nghe tiếng Tạ Trường Tịch từ phòng tắm đi ra.
Chàng vẫn đi đến cạnh bàn như bình thường.
Nhưng sau đó, Hoa Hướng Vãn chợt nghe thấy tiếng chàng mở ngăn tủ tìm đồ.
Nàng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tạ Trường Tịch mặc áo mỏng, lấy một cái thảm từ trong ngăn kéo ra.
Nhận thấy ánh mắt Hoa Hướng Vãn, Tạ Trường Tịch nhìn sang.
Chàng chần chờ một chút rồi rồi giải thích: “Tiểu Bạch ngủ trên mặt đất quá cứng.”
Hoa Hướng Vãn ngẩn người.
Tạ Trường Tịch bỏ qua ánh mắt của nàng, ôm thảm nhung mềm mại qua trải trên mặt đất.
Sau đó chàng lại đi một vòng, khẽ khàng bế Tiểu Bạch đã biến thành chú mèo nhỏ to ngang một đứa bé đi vào.
Tiểu Bạch đi vào ổ mới, hơi bất an dậm chân một cái.
Tạ Trường Tịch sờ sờ đầu của nó.
Tiểu Bạch rất nhanh đã thiếp đi, khò khè nho nhỏ.
Lúc chàng làm việc này, ít đi chút lạnh lùng thường ngày, mang theo thêm mấy phần nhân khí.
Như thần Phật được thờ phụng ở chỗ cao, nay bước lên hoa sen đi vào hồng trần.
Hoa Hướng Vãn tò mò nhìn, thấy Tạ Trường Tịch đứng lên.
Nàng mới cười: “Trước đây không phát hiện chàng thích những vật nhỏ này như vậy.”
“Ta vẫn luôn thích.”
Tạ Trường Tịch nhàn nhạt nói: “Nhưng thuở thiếu thời sợ làm lỡ tu Đạo, thật không dám đến gần.”
Hoa Hướng Vãn không hỏi nhiều, gật đầu.
Nàng nghĩ hiện nay Tạ Trường Tịch đã tu Vấn Tâm Kiếm đến đại viên mãn thì thích con mèo con chó sẽ không có ảnh hưởng lớn đối với chàng.
Tạ Trường Tịch thấy nàng không còn câu hỏi nào khác thì xoay người đi về phía bàn.
Hoa Hướng Vãn thấy chàng không hề có ý định lên giường, nghĩ đến cái giường lạnh lẽo khác hẳn đêm qua vừa rồi, không nhịn được gọi một tiếng: “Cái đó...”
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn qua, Hoa Hướng Vãn chần chờ: “Thương thế của chàng...!có ổn không?”
Lời này hỏi ra, Hoa Hướng Vãn cảm thấy ý đồ của mình quá rõ ràng.
Nàng sờ sờ mũi, xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ta chỉ muốn giúp chàng...”
Nói một nửa, nàng lại cảm thấy mình không có thành ý.
Rõ ràng là bản thân muốn người ta làm ấm giường, còn muốn lấy danh nghĩa giúp một tay.
Điều này cũng không có gì mà thẹn thùng.
Nàng thẳng thắn quay đầu nhìn sang, thản nhiên hỏi: “Chàng có muốn lên giường ngủ không?”
Tạ Trường Tịch ngây người.
Hoa Hướng Vãn sợ chàng hiểu lầm, vội giải thích: “Thể chất của ta âm hàn.
Mấy năm nay bệnh tật không ít.
Đêm qua trao đổi linh lực với chàng, ta cảm thấy rất thoải mái.
Nếu như chàng không ngại...”
Nàng còn chưa dứt lời, nến đã tắt.
Hoa Hướng Vãn sửng sốt.
Ban đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở của Tạ Trường Tịch, nàng cũng không nghe được.
Nàng không hiểu ánh mắt của chàng, không hiểu được tâm tình của chàng nên ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Ta không đòi hỏi gì chàng, chỉ nghĩ là đối với hai người chúng ta đều tốt.
Nếu chàng không muốn thì đừng tự miễn cưỡng bản thân.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.
Chàng đứng ở cách đó không xa, vẫn bất đ0ng.
Chờ Hoa Hướng Vãn nói xong.
Lúc lâu sau, chàng mới khàn khàn lên tiếng: “Bằng lòng.”
Nói xong, chàng như thường ngày đi tới bên giường, bình tĩnh vén chăn chui vào ổ chăn.
Có lẽ do chàng đã ở Tử Sinh Giới quá lâu, bản thân chàng sẽ cho người ta có một loại cảm giác mát lạnh như băng tuyết vậy.
Mà khi chàng đưa tay ôm nàng vào trong nguc thì sẽ cảm giác được một loại thoải mái thấm người xông tới như ngâm mình ở trong ôn tuyền, ấm áp làm người ta hoàn toàn rời rạc.
Nàng gối lên cánh tay chàng, vận chuyển tâm pháp của mình.
Dường như y phục của chàng tản ra, lồng nguc dán trên lưng nàng.
Linh lực từ chỗ bọn họ tiếp xúc truyền đến, đi vào gân mạch, vào Kim Đan, vận chuyển quanh người rồi lại quay về thân thể chàng.
Linh lực cuồn cuộn không ngừng, Hoa Hướng Vãn nằm ở trong nguc chàng, bởi vì vô cùng thoải mái nên rất nhanh đã buồn ngủ.
Cảm giác người trong nguc hít thở đều dần, nghe tiếng ngáy ở phía sau của Tiểu Bạch, Tạ Trường Tịch yên tĩnh nhìn về phía ánh trăng rơi trên giường.
Chàng cảm thấy lồng nguc mình được lấp đầy, cảm thấy tim mình đang đập.
Chàng cảm nhận được một loại hạnh phúc và tươi mới mà 200 năm qua chàng chưa bao giờ có.
Nó căng ra, nhảy lên trên nguc chàng.
Nhưng mà lúc chàng nhận ra cảm giác này, chàng lại không khỏi sinh ra một loại sợ hãi dường như lúc nào cũng có thể mất đi.
“Hoa Hướng Vãn,” Chàng cúi đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, không nhịn được hỏi: “Sau này, ngày nào ta cũng làm ấm ban đêm cho nàng nhé, có được không?”
“Ừ...”
Hoa Hướng Vãn thoáng nghe thấy chàng gọi, mơ màng lên tiếng.
Tạ Trường Tịch nghe được câu trả lời của nàng, mới cảm giác phần bất an trong đêm tối kia bị đuổi ra một chút.
Chàng cúi đầu, ôm chặt, để cho nàng và chàng không còn khoảng cách.
Chàng có một loại xúc đ0ng muốn để cho nàng hòa làm một thể với chàng, muốn cho tất cả mọi thứ của nàng đều là của chàng.
Máu thịt của nàng, gân cốt của nàng, Kim Đan của nàng, linh lực của nàng, nguyên thần của nàng...!
Tất cả mọi thứ của chàng đều là của nàng, mọi thứ của nàng đều là của chàng.
Như vậy, bọn họ có thể vĩnh viễn không chia cách.
Nhưng ý nghĩ này...!
Tạ Trường Tịch nhắm mắt lại.
Cảm thấy ánh trăng từng chút dịch khỏi giường, để lại toàn bộ bóng tối cho bọn họ.
Hoa Hướng Vãn ngủ một đêm, thấy người lại thoải mái hơn nhiều.
Tạ Trường Tịch nay lại hiếm có dịp ngủ quên.
Lúc nàng mở mắt ra đã nhìn thấy chàng nằm ở bên cạnh.
Chàng nhắm mắt, dung nhan tuấn tú dưới ánh nắng sớm hiện lên vài phần ngoan ngoãn.
Hoa Hướng Vãn nhìn chàng chằm chằm trong chốc lát, thật sự khâm phục dung mạo trời ban này.
Sau khi nàng “Chậc” một tiếng, đối phương mới chậm rãi mở mắt ra.
Chàng mờ mịt nhìn về phía trước tựa như hoảng hốt.
Sau một lát, chàng nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn ngồi xếp bằng ở trên giường, cúi đầu nhìn chàng, cười cười: “Tỉnh chưa?”
Tạ Trường Tịch sửng sốt, thoạt nhìn lại có chút ngây ngô.
Hoa Hướng Vãn bật cười, đứng dậy vượt qua chàng nhảy xuống: “Đi.”
Hai người dọn đồ xong, nhanh chóng ra ngoài.
Mấy ngày tiếp đó, mỗi ngày bọn họ tìm một tòa thành vào ở lúc đêm xuống.
Tạ Trường Tịch không cần nàng nói đã ngoan ngoãn lên giường.
Có một ngày thậm chí buổi tối chàng còn lên giường sớm để làm ấm đợi nàng, cực kỳ tận chức trách trong chuyện này.
Ngủ rồi lại ngủ, Hoa Hướng Vãn cũng bắt đầu hối hận.
Trước đây sao nàng không phát hiện có người làm ấm giường thư thái như vậy nhỉ? Trước kia nàng quá bạc đãi bản thân rồi!
Dọc đường cứ vừa đi vừa nghỉ, từ từ tới gần thành Vân Thịnh.
Thành Vân Thịnh ở chân núi Tuyết Sơn.
Hoa Hướng Vãn từ rất xa đã nhìn thấy một tòa thành cao vót trong mây núi Tuyết Sơn.
Hai người ngồi trên lưng Tiểu Bạch.
Hoa Hướng Vãn cúi đầu nhìn bản đồ mua trên đường, cảm giác cái lạnh từ Tuyết Sơn xa xa theo gió mà đến.
“Thần Nữ Sơn là nơi tiếp giáp giữa Định Ly Hải và Thanh Lạc Cung.
Nghe đồn trên Thần Nữ Sơn có Tuyết Tộc.
Các đời Tuyết Tộc độc truyền, đều là con gái.
200 tuổi thành niên, trước khi thành niên, hành tẩu ở nhân thế không khác người thường.
Sau 200 tuổi sẽ nhận được thần lực cường đại.
Khi Thần Nữ đời trước qua đời sẽ trở thành người đảm nhiệm tân Thần Nữ.
Dân chúng ở thành Vân Thịnh quanh năm cung phụng Thần Nữ trên Thần Nữ Sơn, mà Thần Nữ sẽ phù hộ dân chúng.
Hai bên gắn bó như vậy đã gần được 5000 năm.”
Hoa Hướng Vãn kỳ quái hỏi: “Mỗi một lần kế nhiệm chỉ có một người thành niên phải đi làm Thần Nữ.
Vậy bọn họ làm thế nào có đời kế tiếp nhỉ?”
“Lúc du lịch thành hôn, mang theo đứa nhỏ về núi.”
Tạ Trường Tịch nói ra phỏng đoán của mình.
Hoa Hướng Vãn nghe chàng nói quen thuộc như vậy, không nhịn được quay đầu lại: “Có phải Vấn Tâm Kiếm của các chàng cũng làm như vậy không?”
Tạ Trường Tịch liếc nàng một cái, có chút bất đắc dĩ: “Chúng ta không cần truyền thừa huyết mạch, nhận đồ đệ là được.”
“Cũng phải.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, nhớ tới các đời Kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm cơ bản đều cửa nát nhà tan, không cha không mẹ, thuở nhỏ vốn đã là người cô độc.
Người sau càng nhạt nhẽo, hung ác hơn người trước.
Lấy tên cũng người sau tiêu điều hơn người trước.
Cái gì mà Tạ Triệt Thanh, Tạ Cô Đường, Tạ Vân Đình, Tạ Trường Tịch...!
Chưa từng thấy mấy cái tên làm tinh thần phấn chấn như Tạ Hướng Dương, Tạ Triêu Sinh, vân vân…
Hoa Hướng Vãn đang nghĩ thì có một con chim phỉ thúy bay tới, líu ríu xoay quanh trên không.
Hoa Hướng Vãn giơ tay lên, chim phỉ thúy đáp xuống trên tay nàng.
“A Vãn,” Tiếng của Ngọc cô vang lên: “ta đã xem xét tất cả tình huống dị thường phía tây, khả nghi nhất vẫn là thành Vân Thịnh.”
Lời này nằm trong dự liệu của Hoa Hướng Vãn.
Nàng hơi nghiêng đầu: “Thế nào?”
“Việc này xảy ra vào ba ngày trước.
Dân chúng trong thành Vân Thịnh đột nhiên già yếu trong một đêm, Thần Nữ Sơn bị đóng.
Dân chúng bình thường không cách nào lên núi, bọn họ xin tông môn quản hạt thành Vân Thịnh là Đạo Tông giúp đỡ.
Hiện nay Đạo Tông đã phái người đi qua, nhưng vẫn chưa có tin tức nào khác.
Con có thể đi thành Vân Thịnh xem tình hình trước.”
“Được.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn sờ sờ đầu chim phỉ thúy.
Nàng giơ tay lên cao, chim phỉ thúy vỗ cánh bay đi.
“Có tình hình nào khác, báo cho con biết sớm.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn quay lại vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch: “Thành Vân Thịnh, chạy nhanh lên một chút.”
Tiểu Bạch nghe lời lập tức gia tăng tốc độ.
Chờ đến buổi chiều, hai người một hổ cũng đã xuất hiện ở ngoài cửa thành Vân Thịnh.
Đối với người thường mà nói, dung mạo hai người quá mức rêu rao, nên họ dùng thuật Dịch Dung, cất Tiểu Bạch vào túi Linh Thú rồi đi về phía cửa thành.
Cửa thành không có người, thoạt nhìn cực kỳ tiêu điều.
Mấy người lính già gác ở cửa thành, thoạt nhìn rất uể oải.
Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng đi tới.
Thấy bọn họ, lính già lập tức đề phòng.
Chờ hai người đi tới cửa, binh sĩ ở phía trên quát: “Làm cái gì?”
“Trong nhà có thân thích ở trong thành.
Phu thê chúng ta đi ngang qua, muốn vào thăm người thân.”
Hoa Hướng Vãn nói lý do dễ để người ta tiếp nhận nhất.
Nghe là thăm người thân, binh sĩ buông lỏng một chút, để Hoa Hướng Vãn cầm văn điệp, lải nhải: “Ngươi tới không đúng lúc rồi.
Trong thành xảy ra chuyện lớn.
Nếu ngươi không tìm thấy thân thích ở trong thành thì nên đến dưới chân Thần Nữ Sơn xem.”
“Vì sao lại đi tới dưới chân Thần Nữ Sơn?”
Hoa Hướng Vãn tò mò.
Binh sĩ cười khổ, hắn ta nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Phu nhân, ngươi nhìn xem ta bao tuổi?”
“Mạo muội...” Hoa Hướng Vãn thử thăm dò phỏng đoán, “Tầm khoảng...!sáu mươi tuổi à?”
Nghe nói như thế, ánh mắt binh sĩ ảm đạm, hắn ta lắc đầu: “Phu nhân đã đoán sai rồi.
Ta chỉ mới 31 tuổi.”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn liếc Tạ Trường Tịch.
Người trước mắt này không chỉ dung mạo mà từ khí tức đến tinh lực, đều là dáng dấp một ông già.
Xuất hiện loại tình huống này, rõ ràng cho thấy nguyên khí đã bị người ta lấy mất.
Nói cách khác, bị người ta mượn tuổi.
“Trong thành đều như này à?”
Hoa Hướng Vãn xác nhận một lần nữa.
Binh sĩ gật đầu: “Đúng! Cho nên mọi người rảnh rỗi đều đi Thần Nữ Sơn cầu Thần Nữ phát từ bi.
Chúng ta được mệnh lệnh của Thành chủ, còn phải đóng giữ ở chỗ này.”
“Đa tạ đã báo cho ta biết.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, gật đầu.
Binh sĩ không nhiều lời, chỉ nói: “Vào đi thôi.”
Hai người cùng nhau vào trong thành.
Trong thành đã cực kỳ hoang tàn.
Hoa Hướng Vãn bước chậm giữa thành, cảm ứng quanh mình, rõ ràng phát hiện linh khí phân tầng không đúng.
Tất cả linh khí đều tụ tập ở dưới đất.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ có thể nhìn thấy trận pháp màu đỏ lan tràn dưới đất.
Hoa văn của trận pháp này, người bình thường không nhìn thấy được.
Thậm chí