Edit: Naughtycat
Nghe được tin Mai Trường Quân tiến đánh Thiên Kiếm tông, phản ứng đầu tiên của Tô Thanh Y chính là đi liên lạc với Lận Quan Tài.
Cùng lúc đó người của Tinh Vân môn cũng đi đến đại điện, chờ để gặp Tô Thanh Y. Thế là Tô Thanh Y chỉ có thể vừa đi đến đại điện, vừa cầm Truyền Âm phù gọi Lận Quan Tài: “Lận Quan Tài, ngươi đang ở đâu? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao Trường Quân lại muốn đánh lên Thiên Kiếm tông? Ngươi yêu đương cái kiểu gì thế?!”
“Là Thẩm Phi để nàng làm.” Lận Quan Tài trả lời ngắn gọn: “Ta chỉ giúp nàng ở Âm Hồn Nhai thôi, sau khi nàng đạt được Dẫn Hồn kỳ vào mười năm trước liền lấy thân phận Thẩm Phi đưa nàng trở về tông môn, sau đó ta nói với nàng là ta bí mật cứu nàng về, để nàng cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa. Ta đoán nàng sẽ không gợi lên chuyện này trước mặt Thẩm Phi, lời nói dối này chắc là sẽ không bị lộ ra đâu.”
“Sau đó thì sao? Sao nàng lại thành Ma tu?”
“Vì dù sao thì nàng cũng thông qua thôn phệ hồn phách để nâng tu vi, lúc ra khỏi cốc cũng đã là Ma tu rồi. Năm mươi năm trước nàng bị Bồng Lai đuổi ra ngoài, mãi đến gần đây Thẩm Phi xuất quan giết cha con Thanh Lai vì nàng, sau khi nàng nghe nói lại lặng lẽ quay về. Thẩm Phi thấy nàng không có việc gì còn đoạt được Dẫn Hồn kỳ lại nghe nói linh mạch của Thiên Kiếm tông sắp dung hợp nên để Mai Trường Quân đến làm thuyết khách, nói trên tay mình có thần khí giúp sức cho Lăng Tiêu phái để Lăng Tiêu phái tập hợp vài môn phái nhỏ tiến đánh Thiên Kiếm tông.”
Tô Thanh Y: “...”
Đến trước cửa đại điện, Tô Thanh Y có chút sụp đổ hỏi hệ thống: “Cho nên, năm đó Mai Trường Quân đã đánh qua Thiên Kiếm tông?”
Hệ thống: “Chưa nghe nói qua, dù sao việc nàng ta đánh Thiên Kiếm tông trên sách cũng không viết thì đó là việc không quan trọng...”
“Nói thối lắm!”
Tô Thanh Y bước vào đại điện, quay đầu phân phó với Tần Tử Thực: “Trong tay Mai Trường Quân kia là Dẫn Hồn kỳ, không mở cửa Âm Dương thì căn bản không có năng lực dọa chết người gì cả, ngươi bắt nàng trói lại, để nàng đừng nhúng tay vào!”
Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y quay người lập tức đi vào đại điện, vừa bước vào lập tức nhìn thấy Nguyên Chân Tử ngồi ở trên ghế giành cho khách, còn mang theo mấy người mà sau này là sư thúc, đang chờ nàng.
Giờ phút này Nguyên Chân Tử là thủ đồ của Tinh Vân môn, tu vi Hợp Thể kỳ, có thể xưng là đệ nhất nhân ở Tinh Vân môn. Hắn thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, tiên phong đạo cốt, cười nhẹ nhìn về phía Tô Thanh Y khiến cho Tô Thanh Y trong nháy mắt đỏ vành mắt.
Trong thời gian nàng làm Nhiễm Diễm, từ nhỏ đã bái Nguyên Chân Tử làm sư phụ, được hắn giáo dưỡng nói hắn là phụ mẫu của nàng cũng không đủ. Mà một lần cuối cùng nàng gặp Nguyên Chân Tử đã là... Chuyện của hơn một trăm năm trước.
Bây giờ nhìn thấy Nguyên Chân Tử còn sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng, nàng nhịn xuống xúc động muốn nhào đến ôm chân người mà khóc rống lên, trên mặt bình tĩnh hành lễ với mọi người nói: “Chư vị sư đệ, sư muội, đã lâu không gặp.”
Nói xong, nàng chắp tay với Nguyên Chân Tử: “Sư huynh.”
“Lưu Huy không cần đa lễ,” Nguyên Chân Tử vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, thở dài nói: “Lần này chúng ta đến đây là có chuyện muốn mời Lưu Huy sư muội giúp đỡ.”
Ánh mắt Tô Thanh Y khẽ động, mỉm cười nói: “Sư huynh cứ nói đi đừng ngại.”
“Cái này...” Vừa nói, Nguyên Chân Tử vừa nhìn Hiên Hoa một cái, Hiên Hoa lập tức nói: “Các ngươi cứ trò chuyện, chúng ta ra ngoài xem một chút.”
Dứt lời, Hiên Hoa lập tức dẫn đệ tử Thiên Kiếm tông đi ra ngoài hết. Chờ đến khi trong đại điện chỉ còn lại mấy người Tô Thanh Y, Nguyên Chân Tử dẫn Tô Thanh Y đến chỗ của mình, thở dài nói: “Thật không dám giấu, Lưu Huy sư muội, lần này chúng ta cũng gặp phải chuyện lớn, lúc này mới tới tìm ngươi.”
“Ngươi cũng biết, một trăm năm trước, Tinh Vân môn phát hiện một đầu linh mạch, Chưởng môn hao phí tất cả tinh lực mới đưa linh mạch chuyển qua Tinh Vân môn được. Lúc đầu chúng ta nghĩ đây là linh mạch trời sinh, nhưng mà sau khi dời đến, chúng ta quay lại xem xét thì đột nhiên phát hiện, chỗ xuất hiện linh mạch dường như có dấu vết của trận pháp. Chúng ta vẽ lại trận pháp đó, nghiên cứu thời gian dài, phát hiện...”
“Đây là trận pháp tạo linh mạch do người làm.” Tô Thanh Y nhìn thoáng qua trận đồ do Nguyên Chân Tử đưa qua, trận pháp này nàng đã tận mắt nhìn thấy, ấn tượng khắc vô cùng sâu. Nguyên Chân Tử gật đầu, tán thành nói: “Quả nhiên sư muội có nghiên cứu sâu trên phương diện trận pháp. Lần này ta đến Thiên Kiếm tông nhìn thấy đại trận hộ sơn lập tức vô cùng thán phục sợ hãi, nhiều năm không gặp, bản sự bày trận của sư muội thật sự càng lúc càng cao minh.”
“Cho nên,” Tô Thanh Y bỏ qua lời tán dương của Nguyên Chân Tử, cúi mặt xuống lạnh nhạt nói: “Sư huynh tới tìm ta là cần làm chuyện gì?”
“Chính là vì trận pháp này,” Nguyên Chân Tử lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi cũng biết đấy loại trận pháp tà môn thế này chắc chắn sẽ có thiên phạt. Tinh Vân môn dời căn linh mạch kia, Chưởng môn sợ linh mạch này làm trái thiên đạo, thiên đạo sẽ giáng tội xuống Tinh Vân môn, không biết sư muội có biện pháp gì không?”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y không thể nhịn được cười, nói thẳng: “Đã sợ làm trái thiên đạo, sao Chưởng môn còn dám dời linh mạch? Linh mạch này là chuyện liên quan đến nhiều người, nhìn Thiên Kiếm tông này đi, vì tranh giành linh mạch mà một trăm năm này đã đánh bao nhiêu trận rồi?”
“Sư muội...” Nguyên Chân Tử thở dài lên tiếng, cười khổ nói: “Dù sao Chưởng môn cũng suy nghĩ vì tông môn, Tinh Vân môn vẫn một mực là một môn phái nhỏ cũng vì không có linh mạch hộ núi, linh khí trong núi mỏng manh, đệ tử tu luyện khó tinh tiến được. Coi như sư muội không vì bản thân mình, cũng nên suy nghĩ cho tông môn...”
Tô Thanh Y không trả lời lại, nàng lẳng lặng nhìn thuyết khách Nguyên Chân Tử trước mặt này, đây là một mặt nàng chưa bao giờ thấy qua ở sư phụ. Luôn miệng nói vì đại nghĩa tông môn, thật ra chẳng qua vì ham muốn của bản thân mà thôi.
Lúc nàng nhìn thấy trận pháp âm tà này đã từng tự an ủi mình rằng Nguyên Chân Tử cũng không biết chân tướng. Vậy mà bây giờ, vào giờ phút này, cuối cùng nàng cũng không thể tự trấn an mình nói rằng Nguyên Chân Tử không biết cái gì được.
Thấy nàng không nói gì, Nguyên Chân Tử lập tức sốt ruột, dứt khoát trực tiếp quỳ xuống: “Sư muội, ta biết ngươi chắc chắn có cách mà, ngươi giúp Tinh Vân môn lần này đi mà!”
Tô Thanh Y trầm mặc không trả lời, đúng lúc này, trong đầu nàng đột nhiên vang lên một tiếng “Đinh”, hệ thống tiếp tục công bố nhiệm vụ:
[Nhiệm vụ: Giải cứu Tinh Vân môn, chế ra pháp trận “Sơn Hà tế”]
Miêu tả nhiệm vụ: Đồng ý với Nguyên Chân Tử, dưới sự nhắc nhở của hệ thống sáng tạo ra trận pháp “Sơn Hà tế”, trợ giúp Tinh Vân môn và các tông môn chống đỡ phản phệ của thiên đạo.
Ban thưởng điểm tích phân: 2.000
Trừng phạt: Tất cả mọi thứ trở về như ban đầu, cái chết của Mai Trường Quân không có cách nào nghịch chuyển, kí chủ bị xóa bỏ.
Tiếp nhận.
Nhìn thấy nhiệm vụ này, Tô Thanh Y lập tức hiểu rõ trong một ngàn năm này sở dĩ tông môn không bị phản phệ là do vị gọi là Lưu Huy sư tổ này sáng tạo ra pháp môn “Sơn Hà tế” này.
Tô Thanh Y cũng không nguyện ý làm chuyện này, nàng cũng không cho rằng, chuyện những tông môn đại phái này trả giá đắt cho hành vi bừa bãi của mình là một chuyện sai lầm.
Nhưng đây lại là những việc đã định ở quá khứ, không phải nàng có thể lựa chọn thay đổi được, thế là nàng mím chặt môi, cuối cùng nói một câu: “Được.”
Nguyên Chân Tử lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nắm chặt tay Tô Thanh Y nói: “Lưu Huy, ta biết ngươi không bỏ được tông môn mà!”
Tô Thanh Y hất tay Nguyên Chân Tử ra, vẻ mặt mừng rỡ lúc mới gặp đã hầu như biến mất không còn, trong nhất thời nàng cũng không biết làm sao đối mặt với vị sư phụ nuôi nàng lớn lên này, nàng giơ tay lên nói: “Sư huynh, vậy Lưu Huy cáo từ trước.”
Nói xong nàng lập tức sải bước đi ra ngoài. Đợi nàng đi xa, người bên cạnh rầu rĩ nói với Nguyên Chân Tử: “Sư huynh, nếu Lưu Huy sư muội đoán được chuyện này mà nói ra ngoài...”
Nguyên Chân Tử cười lạnh, nhìn về phía người bên cạnh nói: “Ngươi cho rằng, nàng ta còn có cơ hội nói ra à?”
Nói rồi, phất trần trong tay hắn phủi phủi ống tay áo, thở dài nói: “Sư muội à sư muội, ngươi ở phương diện trận pháp không ai có thể so, nhưng sư huynh cũng còn có sở trường khác nữa.”
Sau khi Tô Thanh Y ra khỏi đại điện thì lập tức chạy về Vấn Kiếm phong. Bên ngoài lại có âm thanh đánh nhau, Tần Tử Thực đã sớm mang người đi ra. Bây giờ Tô Thanh Y đã không còn lo nhiều về chuyện Thiên Kiếm tông nữa, nàng ngồi khoanh chân trước bàn, nghiêm túc nhìn trận pháp Nguyên Chân Tử đưa cho nàng, không nhịn được mà xuất thần.
Trận pháp này cùng phần sau của Thập phương Thất sát dưỡng hồn trận, cùng trận pháp Tô Thanh Liên đưa cho nàng đều có nhiều chỗ giống nhau. Biết được Tinh Vân môn sau này chống lại thiên đạo phản phệ bằng Sơn Hà tế, Tô Thanh Y dường như lập tức hiểu rõ về cái chết của mình. Nàng hồi tưởng đến ba pháp trận này lại nhìn trận pháp của Nguyên Chân Tử, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, nếu như căn cứ vào trận pháp của Nguyên Chân Tử thì nên chống lại thiên đạo phản phệ như thế nào.
Giải thiên đạo phản phệ, cho tới bây giờ chỉ có ba loại biện pháp. Loại thứ nhất là tiêu trừ, tức là bắt đầu hóa giải từ ngọn nguồn, khiến thiên đạo tiêu trừ phản phệ. Giống như người phàm là chuyện xấu, thường thông qua làm việc thiện để bù đắp, hi vọng không bị trừng phạt, đây là cách “Tiêu trừ” dễ nhất. Nếu Tinh Vân môn nguyện ý bỏ linh mạch này đi, thì sẽ tiêu trừ được thiên đạo phản phệ. Nhưng mà bọn họ lại kiên trì không chịu, con đường tiêu trừ này tự nhiên là không đi được.
Loại thứ hai là “Chuyển đi”, nhưng mà oán khí của trên trăm vạn người, muốn dời sang cho những người khác, cái này có yêu cầu cực cao cho bày trận sư, Tô Thanh Y biết rõ căn bản mình không có loại trình độ này.
Ngoại trừ hai phương pháp ở phía trên này, thì chỉ còn lại loại thứ ba, trấn áp, đây là biện pháp thường thấy nhất để tiêu trừ thiên đạo phản phệ. Mặc dù không phải kế lâu dài, nhưng có thể trấn áp lúc này thì hay lúc đó.
Có mạch suy nghĩ, Tô Thanh Y tiện tay vẽ trận, vừa vẽ vừa hỏi hệ thống, phương hướng này có đúng hay không, hệ thống lập tức nghiêm túc đưa ra đáp án cho nàng.
Tô Thanh Y có thiên phú bẩm sinh đối với phù triện trận pháp, loại thiên phú này làm nàng yêu thích đối với mấy loại đồ vật này, chỉ cần nhập tâm vào là căn bản sẽ không cảm nhận được thời gian.
Bên ngoài đánh nhau nửa tháng, Tô Thanh Y cũng không phát hiện ra, không ngủ không nghỉ dưới sự nhắc nhở của hệ thống vẽ trận nửa tháng, cuối cùng cũng vẽ ra trận pháp Sơn Hà tế.
Trận pháp này có tên dễ nghe, thật ra trên bản chất chính là dùng người để tế, dùng hồn phách chí Âm chí Dương hiến tế để trấn áp oán khí của hơn trăm vạn người kia.
Trong đó có mấy điều kiện, đầu tiên là muốn hồn phách chí Âm hoặc chí Dương, cái này yêu cầu hoặc là thể chất Thuần Âm Thuần Dương, hoặc là bản thân tu đạo cực Âm hoặc cực Dương.
Tiếp theo là cần hồn phách cực thiện, chính là người này khi còn sống càng thiện lương càng tốt.
Cuối cùng chính là yêu cầu với tu vi, tu vi càng cao càng tốt.
Điều kiện của tế phẩm càng tốt thì thời gian trấn áp càng dài.
Nhìn thấy những điều kiện này, Tô Thanh Y cũng đã làm rõ chân tướng cái chết của mình năm đó, Nhiễm Diễm chính là thể chất thuần Dương, tu tập thiện đạo từ nhỏ cho tới Hợp Thể kỳ, phù hợp ba điều kiện kia một cách hoàn mỹ, hiến tế một Nhiễm Diễm có thể bảo vệ những môn phái kia vạn năm bình an.
Nhưng mà nàng không biết... Đến cùng là những người nào tham dự lần hiến tế đó? Năm đại tông môn, đến cùng thì có mấy nhà tham dự? Mà trừ những tông môn này, vì sao còn có những môn phái nhỏ như Thừa Thiên thành, Huyền Thiên môn ở trong đó? Trận pháp này là nàng sáng tạo ra, nếu như nàng không giao trận pháp cho Nguyên Chân Tử, có phải là sẽ không xảy ra chuyện sau này, nàng cũng sẽ không chết không?
Nhưng mà... Cũng không được, hệ thống sẽ trực tiếp tống nàng về, đến lúc đó ngay cả Mai Trường Quân cũng không cứu được.
Lúc nàng vẽ trận pháp, trong đầu đều nghĩ đến những vấn đề này. Tới lúc vẽ xong nét cuối cùng, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ùn ùn kéo đến, nhịn không được mà ghé vào mặt bàn ngủ như chết.
Đợi sau khi nàng ngủ say, một người chậm rãi đi đến, xoay người rút ra trận đồ dưới người nàng, tay phất trên bản vẽ một cái, một bản vẽ giống như đúc xuất hiện trên tay hắn.
Sau đó hắn trả giấy về chỗ cũ rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Tô Thanh Y ngủ một giấc thật dài, mãi đến khi một giọng nữ không ngừng ồn ào truyền đến, nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
“Tên đạo sĩ thối này, lão tử là một hoàng hoa khuê nữ như hoa như ngọc, ngươi sờ cái gì mà sờ!”
“Ngậm miệng.”
“Ai dzô, ngươi dám sờ còn không cho ta nói? Buông ra! Người đâu! Cứu mạng! Phi lễ!”
Vừa âm thanh này, Tô Thanh Y lập tức xoa huyệt thái dương bò từ trên bàn dậy.
Một nữ tử mặc một thân áo đỏ vừa vặn bị ném trên mặt đất, sau khi ngã trên đất thì nàng ấy như cá chép lộn mình[1] đứng dậy, nổi giận mắng Tần Tử Thực: “Tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, ngươi nhẹ nhàng một chút với ta thì chết à?!”
[1] Cá chép lộn mình: Là một động tác thân thể hoặc kỹ xảo thể dục. Động tác này người uốn mình bật đứng lên.
Góc áo Tần Tử Thực vẫn dính máu, mặt không đổi sắc nói với Tô Thanh Y: “Ta đi thay y phục.”
Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi. Tô Thanh Y xoa xoa huyệt thái dương nói với Tần Tử Thực: “Lấy chút rượu đến đây.”
“Ừ.”
Tần Tử Thực gật đầu, những năm này Tô Thanh Y bế quan, hắn đã chôn rất nhiều rượu ở Vấn Kiếm phong.
Chờ sau khi Tần Tử Thực đi, Tô Thanh Y chỉ vào bồ đoàn trước mặt, nói với Mai Trường Quân: “Ngồi đi.”
“Ngươi bảo ta ngồi thì phải ngồi chắc?!” Mai Trường Quân liếc mắt nói. Tô Thanh Y hờ hững nói: “Vậy thì đứng đấy.”
Mai Trường Quân lập