Edit: Naughtycat
“Trả lại cho ta.” Lận Quan Tài đoạt lại mặt nạ từ trong tay Mai Trường Quân, đeo lại lên mặt. Mai Trường Quân vui vẻ, ghé vào vai hắn nói: “Ây dô, ngươi xấu hổ à? Người vẫn theo ta mấy năm nay là ngươi à? Ngươi tên là gì?”
“Đừng lộn xộn.” Lận Quan Tài có chút khẩn trương, hắn thật sự không biết rằng việc để Mai Trường Quân nhìn thấy mặt mình thì có vi phạm quy tắc không. Nhưng dường như Mai Trường Quân lại rất vui vẻ, vịn vào vai hắn nói: “Ngươi tên gì thế? Ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, sao lại không cho ta nhìn? Vì sao trước kia ngươi đều mang dáng vẻ của sư huynh ta, làm ta chút nữa đã coi ngươi là hắn rồi? Sao ngươi không nói chuyện thế, ngươi không nói gì thì ta sẽ hét to lên đấy. Này...”
Một tay Lận Quan Tài kéo nàng vào lòng, bịt miệng nàng lại, lạnh lùng nói: “Yên lặng một chút đi.”
Dứt lời, lập tức mang theo nàng kín đáo đi vào trong một sơn động, sau đó thả ra một cái Chướng Nhãn pháp.
Mai Trường Quân nháy mắt, tay lặng lẽ kéo quần áo hắn ra, cả người Lận Quan Tài cứng đờ, sau khi nhìn người bên ngoài đã chạy qua thì lập tức đẩy Mai Trường Quân sang bên cạnh, sau đó kéo y phục của mình lại nói: “Ngươi làm loạn gì đấy!”
“Trên vai của ngươi có một dấu răng.” Mai Trường Quân cười theo kịp hắn: “Ta có ấn tượng, trước kia ở Âm Hồn nhai, có một lần vì ta quá đau đớn nên đã cắn lên vai sư huynh của ta. Một câu hắn cũng không nói... Khi đó ta đã nghĩ người dịu dàng như sư huynh vào lúc như thế này sao lại không nói câu nào?”
Toàn thân Lận Quan Tài cứng đờ, Mai Trường Quân đi đến trước mặt hắn, lấy tay nâng cằm hắn, đắc ý nói: “Còn không nói, ngươi là ai?”
Lận Quan Tài vẫn không nói lời nào, xoay người biến mất trong không trung. Mai Trường Quân ngẩn người, sau đó dậm chân nói: “Rốt cuộc ngươi tên là gì chứ!”
Trong không trung cũng không có tiếng trả lời lại. Mai Trường Quân suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ lấy Dẫn Hồn kỳ ra ném một sợi tóc mới trộm trên người của người kia ném vào, thi triển một pháp quyết, cười nói: “Âm hồn Ngũ hành, nghe hiệu lệnh của ta, mau tìm người này, lục soát!”
Vừa dứt lời, một nhóm hồn phách lập tức bay ra ngoài, một lúc sau lại quay về, Mai Trường Quân nhanh chóng dựa theo hướng được chỉ mà đuổi theo.
Lúc Lận Quan Tài bỏ Mai Trường Quân để đuổi tới Tinh Vân môn, Tần Tử Thực đã đến tận chân núi Tinh Vân môn rồi.
Hắn nghe được âm thanh ngâm xướng chú ngữ trên đỉnh núi, lập tức rút kiếm xông lên trên, sau đó từ xa nhìn thấy Tô Thanh Y đang ngồi khoanh chân trên tế đàn, vây quanh nàng là một đám người, mũi chân hắn điểm một cái, rút kiếm xông lên, sau đó trước khi mọi người kịp phản ứng, trên thân kiếm mang theo kiếm khí mênh mông lập tức chém lên mặt đất!
Tế đàn vỡ vụn trong chớp mắt, kiếm khí cuốn lên đá vụn bụi bặm bắn ra bốn phía xung quanh, đệ tử Trúc Cơ kỳ đứng gần đó bị kiếm khí đập bay ra ngoài, trên tế đàn Tinh Vân môn, sát khí tỏa ra bốn phía!
Sau đó giữa bụi bặm cuồn cuộn, một thân hình mặc lam sam bạch bào chậm rãi xuất hiện, một tay hắn cầm kiếm, một tay ôm lấy eo Tô Thanh Y, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người: “Các ngươi bắt đạo lữ của bản tọa đi, ý muốn thế nào?!”
“Thanh Hư tiểu nhi,” Quang Lan mặc y phục tế ti màu đen lạnh giọng mở miệng: “Một mình ngươi dám xông vào Tinh Vân môn của ta, thế mà lá gan cũng lớn đấy.”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn buông Tô Thanh Y ra, nhìn lướt qua quanh mình, hờ hững nói: “Chỉ bằng Tinh Vân môn lúc này, bản tọa còn không để vào mắt.”
“Làm càn!” Ánh sáng trên người Quang Lan bộc phát, lập tức vọt về phía Tần Tử Thực. Bạch Ngọc kiếm trong tay Tần Tử Thực chia ra làm bốn hướng vọt về phía Quang Lan, kiếm thế nghiêng trời lệch đất tràn tới, trong nháy mắt Quan Lan đổi sắc mặt, phất trần trong tay Nguyên Chân Tử khẽ vung, lập tức trong tay nổi lên một quang trận, cũng trong nháy mắt này, một thanh trọng kiếm đột nhiên chém về phía hắn!
Tinh bàn trong tay Nguyên Chân Tử sáng rực lên, chống lại thanh trọng kiếm vàng rực kia, trong nháy mắt khi hai thứ chạm vào nhau, mũi kiếm của thanh trọng kiếm kia bỗng nhiên phun ra một cái tinh bàn cực lớn, đụng vào tinh bàn trên tay hắn!
Tinh bàn trong tay hắn vốn là Thủy Long trận, tinh bàn ở mũi kiếm của đối phương lại là Hỏa Long trận, hai trận pháp va vào nhau, phun ra hào quang rực rỡ, nhưng mà đối phương ngoài trận pháp ra còn có kiếm thế cuồn cuộn, làm cho Nguyên Chân Tử phải bày trận một lần nữa, nhưng lúc này Tô Thanh Y cũng không cho hắn cơ hội, pháp quyết trên tay hắn vừa vê thì kiếm của Tô Thanh Y đã chém tới!
Vốn Phù tu không thích hợp cận chiến, bây giờ gặp phải Kiếm tu cận chiến, bị bức phải liên tiếp lùi về phía sau, cho dù là tu vi Hợp Thể kỳ, mà đã bị đè ép không thể thi triển ra được gì!
Nguyên Chân Tử còn chưa phải là Nguyên Chân Tử trong tương lai, bị đè xuống đánh gần một khắc, rốt cuộc mới kịp phản ứng, trong miệng bắt đầu ngâm xướng phù chú, vô số chữ vàng vọt về phía Tô Thanh Y, Tô Thanh Y cười lạnh một tiếng, lập tức cũng bắt đầu ngâm xướng phù chú, va chạm vào phù chú của Nguyên Chân Tử, đồng thời lấy kiếm làm pháp trượng ném ra từng cái tinh bàn.
Quang mang bắn ra bốn phía, Nguyên Chân Tử nhìn khuôn mặt thanh tú của đối phương, chẳng hiểu vì sao đột nhiên trong lòng liền loạn.
Nàng có một đôi mắt cười, hơi xếch lên, trong mắt đều là tinh bàn của hai người họ đấu pháp, trong miệng mỗi lần ngâm đều là một phù triện hoàn mỹ.
Tim Nguyên Chân Tử đập nhanh, Tô Thanh Y phát hiện dường như hắn bần thần đến rối loạn, tập trung tất cả linh lực, xuất ra một kiếm cuối của Thập Phương kiếm.
Kiếm khí ùn ùn kéo đến, nữ tử áo đen tay cầm trọng kiếm lao xuống, mái tóc đen dài tung bay, trong mắt nàng không có trăng cũng chẳng có sao, chỉ có tinh bàn phù triện xoay chuyển, Nguyên Chân Tử ngừng thở, nhanh chóng dùng phất trần chống lại trọng kiếm, sau đó, phất trần vỡ vụn từng đoạn, trọng kiếm đâm thẳng vào chỗ trái tim của hắn, đóng chặt hắn lên tường.
Tô Thanh Y không còn sức lực, cả người nàng run rẩy, tay cầm trọng kiếm thở hổn hển nhìn ánh mắt đầy si mê của nam nhân trước mặt, trong một chớp mắt lại có chút hoảng hốt.
Đây là sư phụ của nàng - - Đây thực sự là sư phụ nàng ư?
Chuyện cũ nườm nượp kéo đến, nàng không thể chém ra kiếm thứ hai. Nguyên Chân Tử si mê nhìn nàng, rất lâu sau, đột nhiên hắn đi về phía nàng, không để ý kiếm đang cắm trong người hắn, dùng tay nắm chặt tay nàng, kích động nói: “Lưu Huy, ngươi làm đạo lữ của ta nhé!”
Tần Tử Thực đang một mình chống lại toàn bộ Tinh Vân môn đột nhiên nghe được lời ấy, kiếm khí tăng vọt, bất chấp tất cả chém một đạo kiếm quang về phía Nguyên Chân Tử, giận dữ nói: “Làm càn!”
Quang Lan vội vàng vứt ra một quang bàn trong tay che trước người Nguyên Chân Tử nhưng lại bị đánh văng ra vài chục trượng đụng vào tường. Tần Tử Thực quăng kiếm Bạch Ngọc ra, trong tay làm một thủ thế phức tạp. Lúc Quang Lan còn chưa kịp phản ứng đã trong thấy một trận Lưỡng Nghi nghiêng trời lệch đất hạ xuống, kiếm của các đệ tử vù vù rung động, sau đó đột nhiên bay lên trời, đi theo trận Lưỡng Nghi kéo đến!
Con ngươi của Quang Lan co lại.
Bây giờ hắn đã hết sức lực, dưới một kích này, đệ tử Tinh Vân môn ắt sẽ chết hết! Dù là hắn còn sống, Nguyên Chân Tử còn sống, nhưng Tinh Vân môn lại biến mất!
Không nên trêu vào Lưu Huy...
Nếu biết Thanh Hư là người đáng sợ như thế, hắn nào dám đi trêu vào Lưu Huy!
Nhưng không phải Thanh Hư là Nguyên Anh kỳ à? Đúng... Thanh Hư cùng Lưu Huy đều là Nguyên Anh kỳ, rốt cuộc bọn họ từ đâu có được thực lực đáng sợ như vậy?
Suy nghĩ trong đầu Quang Lan hỗn loạn, Nguyên Chân Tử lẳng lặng nhìn trận Lưỡng Nghi đang nện xuống kia, trên mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ. Mà Tô Thanh Y lại hét lên: “Không được!!”
Trận Lưỡng Nghi khó khăn lắm mới dừng lại phía trên đám người, Tần Tử Thực đứng ở ngay giữa, nhìn về phía Tô Thanh Y.
“Đây là Tinh Vân môn...” Tô Thanh Y nhắc nhở hắn: “Nơi đã nuôi dưỡng và dạy dỗ ta lớn lên, Tinh Vân môn.”
Nếu như không có Tinh Vân môn, cũng sẽ không có Nhiễm Diễm ở tương lai, bọn họ cũng sẽ không thay đổi được cái gì, Mai Trường Quân chỉ có thể chết.
Tần Tử Thực mấp máy môi, rốt cục đưa tay lên, Bạch Ngọc kiếm bay trở về trong tay hắn, trận Lưỡng Nghi trong nháy mắt biến mất, tất cả kiếm rơi xuống đất như mưa, Tần Tử Thực chậm rãi đi về phía Tô Thanh Y.
Xung quanh là một mảng hỗn độn, mũi kiếm của hắn nhuốm máu, chân hắn đạp lên kiếm tán loạn trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh hờ hững.
Tô Thanh Y rút trọng kiếm từ ngực Nguyên Chân Tử ra, vào lúc hắn đi đến trước người nàng thì lập tức yên tâm nhào vào trong ngực hắn, đưa Vô Đạo trở về trong Kiếm cung. Tần Tử Thực ôm ngang nàng lên, quay đầu nhìn đám người thấp thỏm xung quanh, lạnh lùng nói: “Xem trên mặt mũi Tinh Vân môn các ngươi nuôi nàng lớn lên, bản tọa không so đo với các ngươi. Nhưng từ nay về sau, nàng không còn liên quan gì tới Tinh Vân môn các ngươi nữa!”
Nói xong, hắn ôm nàng quay người rời đi, từng bước từng bước đi xuống núi.
Tô Thanh Y nằm trong ngực Tần Tử Thực, chậm rãi nhắm mắt lại, ngất đi.
Hai người vừa mới xuống núi lập tức gặp Lận Quan Tài đang chạy đến, Lận Quan Tài tiến lên một tay đỡ lấy Tần Tử Thực, lo lắng hỏi: “Vẫn tốt chứ?”
Tần Tử Thực không trả lời, hắn giao Tô Thanh Y cho Lận Quan Tài, Lận Quan Tài hơi ngạc nhiên với hành động này của Tần Tử Thực, vào lúc đón lấy Tô Thanh Y xong thì lập tức nhìn thấy Tần Tử Thực phun ra một búng máu rồi gục xuống.
Lận Quan Tài cuống quít tiến lên đỡ, còn chưa chạm vào người Tần Tử Thực đã nhìn thấy Tần Tử Thực được một thân ảnh áo đỏ đỡ lấy.
“Sao ngươi lại ở đây?” Lận Quan Tài nhíu mày, Mai Trường Quân chỉ vào hắn nói: “Chậc chậc, ngươi đúng là đồ mắt chó không nhận ra lòng tốt của người ta, không có ta thì ta xem các ngươi làm thế nào!”
“Trước tiên giấu người đi đã,” Lận Quan Tài nghe được phía trên có tiếng người đuổi theo, hắn ném người sang cho Mai Trường Quân rồi lập tức chạy lên trên: “Ta đi một chút sẽ quay lại.”
“Ngươi nói đó nha,” Mai Trường Quân vội nói: “Ngươi đi một lát phải quay lại đấy.”
Dứt lời, nàng nhìn hai người trong lòng thở dài: “Nể mặt các ngươi mời ta uống rượu, ta mới miễn cưỡng cứu các ngươi đó.”
Nói xong, nàng đặt Tô Thanh Y xuống đất, ôm lấy Tần Tử Thực, móc từ trong ngực ra một cái pháp khí phi hành, sau đó ném hai người lên trên đó.
Phía trên truyền đến âm thanh đánh nhau, Mai Trường Quân có chút nóng nảy, nghĩ lại vẫn kéo hai người bay đi xa, tìm một sơn động trên núi rồi đặt hai người vào trong đó, sau đó bày ra một kết giới, vỗ vào mặt hai người nói: “Này, ta phải đi cứu tên nam nhân đeo mặt nạ kia, hai ngươi các ngươi cố gắng sống sót nhé, ta đi đây.”
Nói xong, Mai Trường Quân vội vàng bay về hướng của Lận Quan Tài.
Sau khi Mai Trường Quân đi không lâu, Tô Thanh Y chậm rãi tỉnh lại. Nàng đã hết sức, toàn thân đau nhức, vốn không muốn động đậy lại phát hiện Tần Tử Thực ngất ở bên cạnh.
Tô Thanh Y nhanh chóng ngồi dậy, một tay đè lên mạch của Tần Tử Thực. Toàn thân hắn đều lạnh lẽo, nàng miễn cưỡng dùng một luồng linh thức dò xét đi vào thì phát hiện linh căn của hắn đã hoàn toàn bị đóng băng, hiện ra xu hướng lụi bại. Tô Thanh Y lập tức kịp phản ứng, hóa ra vừa rồi hắn hoàn toàn là dùng mạng của mình để phô trương.
Tô Thanh Y mắng nhỏ một tiếng rồi cúi đầu, chuyển linh khí từ miệng của mình vào cho hắn, dẫn linh lực chuyển qua linh căn của hắn, từng chút hòa tan hàn băng trên linh căn của hắn.
Nhưng hiện tại nàng cũng đang trong trạng thái mất sức, linh khí ít ỏi, chỉ sau một lát, ngay cả linh căn của mình cũng phát đau vì hết linh khí. Nàng thở hổn hển, cảm thấy có chút lạnh, thấp giọng gọi tên hắn: “Tử Thực... Ngươi tỉnh lại đi, Tử Thực.”
Tần Tử Thực chậm rãi mở mắt ra, trong đầu hắn còn có chút mờ mịt, hắn cảm thấy cả người rét run, run rẩy ôm lấy Tô Thanh Y.
“Thanh Y, ta thấy hơi lạnh.”
Hắn cau mày, tựa như đang phải chịu đựng thống khổ vô cùng lớn, Tô Thanh Y ra sức độ linh khí cho hắn, cả người nàng đều đau đến run lên. Rốt cuộc ý thức của hắn cũng thanh tỉnh một chút, nhìn thấy trên người Tô Thanh Y đóng thành một lớp băng mỏng, lập tức kịp phản ứng lại, giận dữ nói: “Dừng lại!”
Tô Thanh Y đã đau đến mức ý thức mơ hồ, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn một mảng thanh minh mới thở phào nói: “May quá ngươi không sao rồi...”
“Thanh Y...” Hắn hơi sững sờ, sau một lúc hắn cúi đầu xuống, ôm nàng vào lòng, khàn giọng nói: “Ta không sao, về sau đừng làm chuyện điên rồ.”
“Không ngốc,” Tô Thanh Y lắc đầu: