Edit: Naughtycat
Sau khi ba người xác định hướng đi, Tần Tử Thực lập tức quăng Tô Thanh Y sang ngồi bên hoa sen của Nhiễm Thù, sau đó ngự kiếm bay đi. Tô Thanh Y bị Nhiễm Thù ôm vào trong ngực, sốt ruột nói: “Tần Tử Thực, ngươi ném ta đi đâu đó!!”
Tần Tử Thực cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi quá nặng.”
Tô Thanh Y: “...”
Nhiễm Thù ôm thắt lưng Tô Thanh Y, cười nhẹ vội nói: “Không nặng không nặng, ta không chê ngươi nặng đâu.”
Lúc trước khi Tô Thanh Y vẫn còn là Nhiễm Diễm, dáng người cao 1m77, cao hơn một khoảng lớn so với 1m7 của Nhiễm Thù, có thể tiện tay ôm nàng ta vào trong ngực. Mà bây giờ, cỗ thân thể này của Tô Thanh Y cao còn chưa tới 1m6 bị Nhiễm Thù ôm vào trong ngực, thế mà lại có cảm giác khá nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người. Nhiễm Thù vuốt vuốt đầu nàng, giống như là nhìn đứa bé, điều khiển hoa sen đuổi theo Tần Tử Thực hạ xuống mặt đất.
Ba người ở trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, có Nhiễm Thù ở đây, trình độ cuộc sống của Tần Tử Thực và Tô Thanh Y được nâng cao khá nhiều.
Là thổ hào[1] ở Tinh Vân Môn, Nhiễm Thù mang theo mình một tiểu viện tử[2] riêng, nàng lấy từ trong túi càn khôn ra, lật trên mặt đất một cái, trong nháy mắt trên mặt đất đã xuất hiện một viện tử. Tô Thanh Y và Tần Tử Thực mỗi người một phòng, Nhiễm Thù để yêu linh[3] nàng ta nuôi đi nấu nước, sau khi giúp hai người đổ nước nóng vào tắm thì suy nghĩ đến phàm thể của Tô Thanh Y nên cố ý làm một bàn đồ ăn nữa.
[1] Thổ hào: Nhà giàu.
[2] Tiểu viện tử: Nhà lớn, đình viện.
[3] Yêu linh: Linh hồn của yêu quái.
Vì nể mặt đồ ăn cùng nước ấm tắm rửa mà oán hận của nàng trước đó với Nhiễm Thù trong nháy mắt lập tức biến mất không còn. Tô Thanh Y rưng rưng chôn mặt trong đồ ăn, yên lặng phỉ nhổ hệ thống cản trở hạnh phúc nhân sinh của nàng. Giờ phút này, oán hận gì giết người gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là ăn cơm.
Sau khi nàng ăn uống no đủ trở về phòng mình, đầu óc của nàng bắt đầu dần dần thanh tỉnh. Nàng ôm bụng nằm ở trên ghế hỏi hệ thống: “Hệ thống, đến cuối cùng thì Nhiễm Thù có bao nhiêu quan hệ đến cái chết của ta?”
Hệ thống không để ý tới câu hỏi của nàng, vòng vo nói: “Kí chủ, cô nên để bụng một chút với mục tiêu nhiệm vụ, cô phải công lược[4] hắn, hắn thích dạng người gì thì cô nên biến thành dạng người đó, nếu không sao cô có thể tranh đoạt với nữ chính? Tôi nhìn mà phát sầu...”
[4] Công lược: Tiến công chiếm đóng.
Âm thanh của hệ thống vẫn là âm thanh của máy móc đều đều không lên xuống giống như google đang nói, phát ra những lời này làm Tô Thanh Y thấy buồn cười, nàng rũ đôi mắt nhìn bàn tay của mình, có chút mờ mịt: “Ta cũng không nghĩ tới làm cho Tĩnh Diễn đạo quân thích ta, nhiệm vụ của ta là phụ tá hắn phi thăng, sau khi hắn phi thăng thì ta có thể biết được chân tướng. Căn cốt của hắn như vậy, chỉ cần không có sự cố gì thì phi thăng ở trong tầm tay, ta đã chờ mười năm, thật ra cũng không ngại chờ thêm nữa. Chỉ là ta sợ chờ lâu quá, cừu nhân cũng chết mất rồi.”
“Kí chủ cô đừng thương tâm cũng đừng khổ sở, còn có 007 ở đây mà.”
“Ta không hận Nhiễm Thù, nhiều năm như vậy, ta thật sự xem nàng ta như tỷ muội. Ngươi nói với ta, nàng ta và Tạ Hàn Đàm liên thủ thiết kế giết ta, từ đầu đến cuối ta không thể tin nổi...”
“Kí chủ nghĩ gần đúng, cái chết của cô có sự góp sức của hai bọn họ, nhưng bọn họ không phải chủ mưu.”
“Thuận nước đẩy thuyền à?” Tô Thanh Y hiểu ra một ít. Đột nhiên hệ thống hét ầm lên: “Đừng đánh đừng đánh! Mẹ nó sau này tôi không để lộ kịch bản nữa mà! A a a a...”
Còn nói chưa dứt lời, xunh quanh lập tức không còn âm thanh gì nữa. Tô Thanh Y kinh ngạc: “Hệ thống?”
Không có bất kỳ hồi âm nào.
Tô Thanh Y bĩu môi, cả người nằm ở trên xích đu đưa đi đưa lại, ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ba người bọn họ ngồi lên hoa sen của Nhiễm Thù bay về hướng Thiên Kiếm tông.
Tu chân giới vô cùng lớn, lớn hơn gấp mấy lần so với đại lục mà Tô Thanh Y sống trước đây. Trước đây ở Trung Quốc, một ngày đi ngàn dặm là có thể đi hết một quốc gia rồi. Nhưng ở Tu chân giới, ngày đi ngàn dặm, muốn đi từ Huyền Thiên môn đến Thiên Kiếm tông thì phải bay thêm vài ngày nữa.
Khoảng cách giữa các môn phái giống như từ lục địa này đến lục địa kia vậy, cách năm môn phái thì ngang với năm cái Châu Á xếp liên tiếp nhau rồi.
Tô Thanh Y ngồi trên hoa sen hết ăn uống vui chơi rồi lại ngủ, lúc đầu còn nghiêm túc tự hỏi sau khi vào Thiên Kiếm tông phải làm sao để giúp Tần Tử Thực rời xa Nhiễm Thù, kết quả mới tới chân núi Thiên Kiếm tông, Tần Tử Thực đã mở mắt ra nói: “Xuống đi.”
Nhiễm Thù khống chế hoa sen hạ xuống, nơi này là trấn nhỏ dưới chân Thiên Kiếm tông, do Thiên Kiếm tông trấn giữ, người tới người lui đều là phàm nhân nhìn qua rất náo nhiệt. Bên đường nhiều nhất là môi giới cho thuê nhà và khách điếm, người mang theo kiếm hoặc mang theo đứa nhỏ đi ra đi vào nơi cho thuê nhà và khách điếm.
“Hàng năm Thiên Kiếm tông đều tuyển đệ tử một lần, rất nhiều người liền canh giữ ở dưới chân Thiên Kiếm tông, để tiện tham gia dự thi.”
Giống như là sợ Tô Thanh Y không biết lý do nơi này rầm rộ nên Nhiễm Thù kiên nhẫn giới thiệu. Tô Thanh Y hờ hững gật đầu, nhìn chằm chằm Tần Tử Thực ở phía trước, suy nghĩ nguyên nhân đối phương dừng ở đây. Nàng luôn có dự cảm không tốt, có lẽ sự tình sẽ không thuận lợi như vậy.
Quả nhiên, Tần Tử Thực đưa nàng tới nơi môi giới phòng ốc, nói thẳng: “Ta muốn mua một viện tử.”
“Mời tiên sư ngồi xuống.” Nhân viên bán nhà thấy phong thái của Tần Tử Thực lập tức cười tiến lên đón, bàn tay to vung lên trên không trung lập tức xuất hiện rất nhiều ngôi nhà khác nhau. Nhà ở này giống y như thật, ở trên không trung chầm chậm xoay tròn, tạo điều kiện cho người ta lựa chọn, nhân viên bán nhà cung kính, cười tủm tỉm hỏi: “Tiên sư định mua nhà cho mấy người ở?”
“Một người ở, phải an toàn, có ánh sáng tốt, sân lớn, phòng lớn, gần đường cái, tốt nhất là dựa vào núi ở cạnh sông.”
“Cái này...” Nhân viên bán nhà hơi do dự: “Yêu cầu của tiên sư không dễ tìm. Ở đây chúng ta có một ngôi nhà như vậy, nhưng mà giá bán...”
Nói xong, nhân viên bán nhà điểm điểm ngón tay, một tiểu viện lập tức xuất hiện trước mặt Tần Tử Thực. Nhân viên bán nhà xoay xoay mô hình tiểu viện, kéo xa ra xung quanh để cho mọi người có thấy rõ môi trường bên cạnh, đúng là dựa vào núi, ở cạnh sông, gần đường cái, xung quanh không có nhà nào, ánh sáng sung túc. Tần Tử Thực không nhiều lời, nhẹ gật đầu: “Bao nhiêu?”
Nhân viên bán nhà giơ ra một ngón tay: “Một trăm khối trung phẩm tinh thạch.”
Đại khái một viên hạ phẩm linh thạch tương đương một ngàn nhân dân tệ, một trăm khối hạ phẩm linh thạch bằng một viên trung phẩm linh thạch, một ngàn khối trung phẩm linh thạch bằng một viên thượng phẩm linh thạch.
Một trăm khối trung phẩm linh thạch cũng chính là một ngàn vạn, ở Tu chân giới cũng không tính là số lượng nhỏ rồi, Tô Thanh Y đứng ở một bên không dám nói lời nào, lập tức nhìn thấy Tần Tử Thực tới mày cũng không nhíu nói: “Lấy nhà này đi.”
Nói xong, hắn móc từ trong túi ra một cái túi tiền nhỏ, sau khi lách cách đổ ra một trăm khối linh thạch thì lấy chìa khóa từ nhân viên bán nhà, mang theo Tô Thanh Y đi ra ngoài.
Trên đường đi hắn lại mua một ít quần áo và đồ dùng trong nhà, tất cả đều báo mang về chỗ của tòa nhà mới kia, trong lòng Tô Thanh Y càng bất an hơn, Nhiễm Thù đi bên cạnh đẩy đẩy nàng, hiếu kỳ hỏi: “Tĩnh Diễn tiền bối có người trong lòng à?”
“Sao lại hỏi thế?” Tô Thanh Y hoảng sợ, Nhiễm Thù chỉ chỉ Tần Tử Thực đang chọn đồ gì đó nói: “Ngươi xem kìa, đồ hắn mua đều là đồ dùng cho nữ tử trẻ tuổi, quần áo trang sức son phấn đều mua đủ... Không phải là người trong lòng thì sao để bụng thế được?”
“Ta với ngươi đánh cuộc đi,” Tô Thanh Y nghĩ ra một ý tưởng không hay lắm: “Tính cách của hắn chính là như thế chứ không phải mua cho người trong lòng.”
Nguyên một buổi sáng mua sắm, cuối cùng Tần Tử Thực cũng dừng việc đi mua sắm lại mang theo hai nữ nhân tới tòa nhà vừa mua, lúc bọn hắn đến thì ở bên cạnh tòa nhà đã có một đống người chuyển hàng cung kính đứng ở đó rồi, Tần Tử Thực xoay người lại giao chìa khóa vào trong tay Tô Thanh Y, nghiêm túc nói: “Tô cô nương, hai tháng sau Thiên Kiếm tông chiêu mộ đệ tử, chúc cô nương thuận lợi gia nhập. Ta đã sắp xếp ổn thỏa cho cô nương, coi như là báo ân cứu mạng, xin cáo từ.”
Nói xong, Tần Tử Thực quay người rời đi, Tô Thanh Y bắt lấy tay áo của hắn, gần như sắp khóc: “Đạo trưởng, mạng của ngươi cũng chỉ đáng giá một căn nhà thôi à?”
“Chẳng lẽ... Không giá trị bằng một căn nhà à?” Tần Tử Thực còn thật sự tự hỏi, Tô Thanh Y vẻ mặt nghiêm túc: “Không, đạo trưởng, chắc người không rõ giá trị của mình rồi, giá trị của ngươi ít nhất cũng phải là một danh ngạch đệ tử vào Thiên Kiếm tông! Ngươi có muốn cân nhắc thu một đồ đệ không?”
“Ngươi muốn ta thu ngươi làm đồ đệ?” Cuối cùng thì Tần Tử Thực cũng hiểu được ý của Tô Thanh Y, hắn đánh giá Tô Thanh Y từ trên xuống dưới một vòng, lắc đầu nói: “Tư chất quá kém, không thu.”
“Đạo trưởng...”
“Cô nương hãy nghe ta khuyên một câu,” Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, nói lời thấm thía: “Người đừng học kiếm, ra cửa rẽ trái chạy thẳng một đường ba nghìn dặm chính là Tinh Vân môn, ngươi học phù trận tương đối có tiền đồ đấy.”
“Nếu như Tô cô nương muốn đến Tinh Vân môn, ta sẽ tiến cử.” Nhiễm Thù đứng bên cạnh cười khẽ, Tô Thanh Y bi phẫn lắc đầu: “Không, ta từ chối! Ta nhất định phải vào Thiên Kiếm tông!”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu nói: “Tạm biệt.” Sau đó vung tay áo lập tức biến mất ở phía chân trời. Tô Thanh Y khóc không ra nước mắt nhìn về phía Nhiễm Thù đang đeo mạng che, cả người run run, giãy dụa nói: “Nhiễm Thù tiền bối, ngươi giúp ta đi cửa sau được không? Chắc chắn ngươi biết người nào đó ở Thiên Kiếm tông, có thể giúp ta dàn xếp một chút không?”
“Tô cô nương, cửa sau của Thiên Kiếm tông, đừng nói là ta, cho dù là chưởng môn của chúng ta đến đây thì cũng chưa chắc đã đi được. Kiếm tu là hướng tới tu tâm,” Nàng ta thở dài, vỗ vỗ tay Tô Thanh Y trấn an: “Nếu ngay cả cửa cũng không qua được thì không bằng Tô cô nương thử suy xét đến Tinh Vân môn của ta thử xem?”
Nhưng mà... Nhưng mà không phải ta muốn đi học kiếm đâu.
Nội tâm Tô Thanh Y khóc to, nàng là Phù tu đã