Mạc Vân trốn đi đã kinh động Phượng Ninh.
Phượng Ninh cầm thư Mạc Vân để lại, vọt vào thư phòng của Tần Tử Thực, sốt ruột nói: “Sư huynh, Mạc Vân lại không thấy, có phải hắn lại bị người ta bắt đi không?”
Nói xong, Phượng Ninh giao thư của Mạc Vân cho Tần Tử Thực.
Tần Tử Thực mở ra, nhanh chóng đọc xong.
Phượng Ninh ở bên cạnh không ngừng nói: “Tô Thanh Liên đã vào Trấn Ma Tháp, rốt cuộc còn có ai muốn bắt Mạc Vân...”
“Đừng vội,” Tần Tử Thực nhíu mày, nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Mạc Vân, nghiêm túc nói: “Có lẽ là Mạc Vân tự đi.”
“Đi cái rắm ấy mà đi!” Phượng Ninh chửi bậy: “Hiện tại thế đạo loạn như vậy, hắn đi ra ngoài bị người ta giết thì làm sao bây giờ?”
“Phượng Ninh,” Tần Tử Thực có chút bất đắc dĩ: “Hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.”
Nghe được lời này, Phượng Ninh hơi hơi sửng sốt, sau đó thở dài: “Ở trong lòng ta, hắn vẫn là một đứa nhỏ.”
“Phượng Ninh, nhưng dù sao hắn cũng không còn là đứa nhỏ.” Tần Tử Thực nhớ lại lời Mạc Vân, nhíu mày nói: “Ta cảm thấy có lẽ hắn biết một ít chuyện mà chúng ta không biết.”
“Chẳng lẽ là về Tô Thanh Liên?” Phượng Ninh lập tức phản ứng lại.
Tần Tử Thực gật gật đầu, cúi mặt xuống.
Mà bên kia, sau khi Tô Thanh Liên đồng ý ở bên Mạc Vân thì thay đổi dung mạo.
Làm Hồ tộc ngàn mặt, thuật dịch dung của nàng ta đã xuất thần nhập hóa, lúc này nàng ta muốn biến thành một người mà Mạc Vân thích.
Lúc nàng ta thật cẩn thận hỏi hắn thích dạng nữ tử nào, Mạc Vân lẳng lặng nhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Một người tương tự ngươi đi.”
Tô Thanh Liên hơi hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu khẽ nhếch khóe miệng.
Nàng ta hóa thành một tiểu cô nương dáng vẻ gần giống với mình, e lệ đi theo bên người Mạc Vân.
Mạc Vân lẳng lặng nhìn nàng ta, không nhịn được cười rộ lên, giao một đầu kiếm của mình cho nàng ta, ôn hòa nói: “Cô nương, ta mang ngươi đi, được không?”
“Được.” Tô Thanh Liên cúi đầu, khàn khàn nói: “Chàng dẫn ta đi nơi nào, đều được.”
Mạc Vân xoay người sang chỗ khác, nắm đầu kia kiếm mang nàng ta rời đi.
Bọn họ đi rất nhiều địa phương, Thiên đạo sụp đổ, nhân thế phân loạn, quỷ mị quỷ quái hoành hành, Mạc Vân mang Tô Thanh Liên một đường đuổi giết những tu sĩ lấy người luyện mạch, Tô Thanh Liên tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, chỉ cần nàng ta ra tay, chiến cuộc gần như trong nháy mắt chấm dứt.
Có đôi khi bọn họ đến một ít địa phương nhỏ, nếu không có việc gì sẽ vào ở một thời gian.
Có một lần, bọn họ đi đến một trấn nhỏ xa xôi, nơi đó còn chưa có tu sĩ đi qua, Mạc Vân cùng Tô Thanh Liên vào ở tạm, ban ngày Mạc Vân đi săn thú trong núi, Tô Thanh Liên ở trong thôn làm chút việc may vá.
Nàng ta thêu thùa rất giỏi, châm pháp khác các phụ nhân trong thôn như trời với đất, đồ thêu ra đều sinh động như thật, mọi người đều nói lời khen nàng ta với Mạc Vân, tức phụ của Mạc Vân thật là giỏi.
Nàng ta xa xa nghe thấy được, lập tức cúi đầu, đỏ mặt giống tiểu cô nương.
Hắn xa xa nhìn, chỉ thấy trên rào tre có rất nhiều hoa loa kèn đang nở, sau những bông hoa loa kèn là khuôn mặt trong sáng của cô nương kia, bên người nàng ta có rất nhiều đứa nhỏ quay chung quanh, ríu rít nói chuyện cùng nàng ta, nàng ta đỏ mặt tươi cười, ánh mắt tựa như nhìn lại đây, mà lại như không phải.
Trong lòng Mạc Vân nhảy dựng, hắn lẳng lặng nhìn, sau một lúc thế mà lại không tự chủ được nở nụ cười.
Sau đó hắn bước nhanh vào, trước khi nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên ôm nàng ta lên.
Tô Thanh Liên kêu sợ hãi, hắn cười ha ha, ôm nàng ta xoay một vòng, nàng ta không nhịn được cắn chặt môi, ngượng ngập nói: “Còn có người nhìn.”
“Nhìn thì nhìn thôi.” Mạc Vân cười lớn, giống như thiếu niên năm đó: “Ta ôm tức phụ của ta, lại sợ ai nhìn?”
Tô Thanh Liên ngạc nhiên quay đầu lại, Mạc Vân nhìn vẻ kinh ngạc của nàng ta, nghiêm túc nói: “Thật ra, năm đó nếu gặp nhau sớm một chút, có lẽ ta cũng sẽ thích ngươi.”
“Nhưng mà,” Tô Thanh Liên không khỏi cười chua xót: “Ta đã rất nỗ lực đi theo sau chàng, rất nhiều năm.”
Nhưng chàng chưa từng quay đầu lại.
Mạc Vân nhìn vẻ mặt nàng ta dường như mang oán trách, ôn hòa nói nhỏ: “Nhưng bây giờ đã gặp.”
“Thanh Liên,” Hắn cúi đầu, dùng cái trán chống lên trán của nàng ta, dịu dàng nói: “Cùng ta ở bên nhau, vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng đi nhé.”
“Ta mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, mặc kệ ngươi là ai.” Trong mắt hắn là ánh nắng sau giờ ngọ, lẩm bẩm: “Ta không trở về Thiên Kiếm Tông, ngươi cũng không cần trở về.
Chúng ta ở chỗ này, cả đời ta đều ở bên ngươi.”
Tô Thanh Liên không nói chuyện, Ma Thần trong thức hải của nàng ta hét lên: “Ngươi đã đồng ý với ta! Ngươi dám!”
“Câm miệng!” Tô Thanh Liên ở trong thức hải quát lạnh, nàng ta ngẩng đầu, duỗi tay ôm lấy cổ Mạc Vân.
“Mạc Vân,” Nàng ta lẩm bẩm: “Ta không trở về được.”
“Chàng không phải muốn ta ở lại...” Nàng ta chậm rãi nói: “Chàng muốn ta đi tìm chết.”
Ký xuống khế ước với Ma Thần, làm sao có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy? Thù hận khắc vào trong xương cốt, sao có thể dễ dàng tiêu tan như thế?
Dường như đã đoán trước được đáp án, đôi mắt Mạc Vân tối xuống.
Hắn ôm nàng ta, lúc lâu sau chậm rãi nói: “Ta đã biết.”
Từ đó về sau, rốt cuộc Mạc Vân không nói lại lời này nữa, nàng ta đi theo hắn, khắp nơi trừ ma vệ đạo.
Nhưng mà mỗi lần Mạc Vân đều để nàng ta đứng ở một bên.
“Ta không thích ngươi giết người,” Hắn nghiêm túc nói cho nàng ta, cúi đầu nắm bàn tay mảnh khảnh của nàng ta, dịu dàng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể sạch sẽ.”
Tô Thanh Liên không nói chuyện, người nàng ta run nhè nhẹ.
Có một ngày, Mạc Vân đuổi giết một trưởng lão môn phái nhỏ, một đường đuổi giết vào trong hang ổ môn phái kia.
Mới vừa tiến vào đã phát hiện trong môn phái sớm đã chật kín kẻ thù của Mạc Vân.
Mạc Vân che chở nàng ta chạy ra bên ngoài, Tô Thanh Liên nhìn vô số pháp quyết đánh vào trên người Mạc Vân, nhưng Mạc Vân lại vẫn coi nàng ta là một tiểu cô nương, bảo vệ nàng ta ở trong ngực, từng kiếm từng kiếm chém ra.
Máu của hắn nhỏ ở trên mặt nàng ta, nàng ta ở trong ngực hắn, ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn.
Sau đó nàng ta nhìn thấy một thanh kiếm đâm vào trong thân thể hắn, màu máu kia nhiễm hồng mắt nàng ta.
Nàng ta không nhịn được rít gào, đột nhiên đẩy Mạc Vân sang bên cạnh, uy áp Độ Kiếp Kỳ nháy mắt nổ tung.
Mạc Vân gian nan đi về phía nàng ta khi quanh người nàng ta cuốn lên cuồng phong, run rẩy gọi: “Thanh Liên...”
Tô Thanh Liên không nghe được, không nhìn thấy.
Con mắt nàng ta toàn màu máu, chóp mũi đều là mùi máu tươi, nàng ta cũng không biết mình làm cái gì, chờ đến lúc nàng ta tỉnh táo lại, khắp nơi đều có tàn thi cùng vết máu, từng miếng thịt tứ tán đầy đất, mà tay nàng ta đầy máu tươi, kẽ hở ngón tay còn mang theo vụn thịt người.
Mạc Vân ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn nàng ta, trong mắt đều là hoảng sợ.
Trong lòng nàng ta dâng lên sợ hãi thật lớn, ép mình không được xúc động chạy trốn phải đi đối mặt, nặn ra nụ cười, từng bước đi về phía hắn.
“Mạc Vân...” Nàng ta khàn khàn nói, đưa bàn tay máu tươi đầm đìa đến trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Chàng đừng sợ, ta sẽ không thương tổn chàng...”
Mạc Vân run rẩy cả người, hắn ép mình phải nắm lấy tay nàng ta.
Nhưng mà khi chạm vào bàn tay dính nhớp máu tươi của nàng ta, rốt cuộc hắn không nhịn được, quay đầu nôn mửa liên tục.
Tô Thanh Liên cứng ở tại chỗ, nhìn thanh niên trước mặt nôn mửa, chậm rãi ướt mắt.
Thật ra nàng ta cũng thích sạch sẽ giống hắn, nhưng nàng ta không làm được.
Trong xương cốt của nàng ta đã quen giết chóc, quen máu tươi, quen nghiền nát tất cả đạp lên dưới chân, rốt cuộc không thể quay về cuộc sống trong quá khứ.
Nàng ta không nói gì, nhìn hắn chậm rãi nôn hết.
Mạc Vân cúi đầu, chống người đứng lên, khàn khàn nói: “Trở về đi.”
Tô Thanh Liên gật gật đầu, lấy ra pháp khí thật cẩn thận đặt Mạc Vân ở pháp khí, lại dùng linh đan chữa trị cho hắn.
Trở lại phòng nhỏ, hai người vẫn luôn không nói chuyện với nhau.
Tô Thanh Liên đỡ hắn ngủ xong, lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, rời khỏi phòng.
Trong đầu nàng ta đều là ánh mắt hoảng sợ của hắn, đều là hắn dịu dàng nắm tay nàng ta, lẩm bẩm: “Ta thích ngươi sạch sẽ.”
Nàng ta đã dùng chú tẩy sạch sẽ người mình, cũng không biết vì sao nàng ta luôn cảm giác tay mình dính nhớp, vẫn cảm thấy người mình thật dơ bẩn.
Nàng ta mất hồn mất vía đi đến hồ nhỏ, ngồi xổm xuống, nhìn cô nương trên mặt hồ.
Trăng sáng chiếu bóng lên mặt hồ, nàng ta vươn tay bỏ vào hồ nước, trong nháy mắt kia, dường như nàng ta nhìn thấy máu tươi bừng lên, nhiễm hồng ánh trăng sáng trong ở hồ.
Nàng run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, không ngừng kỳ cọ tay.
“Ta muốn rửa sạch sẽ chút...” Nàng khàn khàn nói: “Ta rửa sạch sẽ chút, Mạc Vân sẽ không sợ ta.”
Sạch sẽ một chút, có lẽ Mạc Vân sẽ nàng ta thích nhiều một chút.
Nàng ta liều mạng chà xát tay, mãi đến da chảy máu, máu tươi từ trên tay chảy ra, nàng ta lại không có cảm giác gì.
Mà bên kia, sau khi nàng ta rời đi, Mạc Vân chậm rãi mở mắt.
Trong tay Tô Thanh Liên đều là dược tốt, hắn vốn dĩ cũng là Kiếm tu, thể chất mạnh mẽ, nghỉ ngơi trong chốc lát cũng đủ để miệng vết thương khép lại.
Hắn xuống đất đi đến bên cạnh bàn, nắm kiếm vào trong tay.
Kiếm bị hắn rút ra từng chút, dưới ánh trăng, rực rỡ lung linh.
Hắn nắm kiếm, nhìn bóng người phản chiếu trên thân kiếm, nội tâm hỗn loạn hoảng loạn, cũng theo đó yên ổn xuống.
Hắn để kiếm vào kiếm cung, phủ thêm áo ngoài, xoay người đi ra ngoài.
Vân du nửa năm, hắn vẫn luôn ăn mặc đồng phục của đệ tử Thiên Kiếm Tông, luôn không quên mình đến từ nơi nào, lại quy về phương nào.
Lúc tìm được Tô Thanh Liên ở bên hồ, nàng ta còn đang rửa tay.
Vừa rửa vừa khóc nức nở, da tay nàng ta đã trợt hết ra, sớm đã máu tươi đầm đìa, Mạc Vân đứng ở phía sau nàng ta, không khỏi nghẹn lại, thấp giọng nói: “Đừng rửa nữa.”
“Không được,” Nàng ta hoảng loạn lắc đầu: “Ta phải rửa sạch sẽ, rửa sạch sẽ, chàng mới có thể thích ta.”
Mạc Vân không nói chuyện, hắn thương xót nhìn nàng ta, mang theo nức nở nói: “Thanh Liên, ta không cảm thấy ngươi bẩn.”
Tô Thanh Liên không nói chuyện, nàng ta hơi hơi khựng lại, run rẩy ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy nước mắt của đối phương, nàng ta quỳ trên mặt đất đột nhiên nhào vào trong lòng hắn.
Nàng ta ở trong lòng ngực hắn khóc thành tiếng, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, tiếng sau càng tuyệt vọng hơn tiếng trước.
Mạc Vân cúi đầu, đặt tay lên mái tóc mềm của nàng ta, giọng khàn khàn: “Ta ở chỗ này.”
Hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn hồ nước lăn tăn máu, chậm rãi nói: “Ta không cảm thấy nàng bẩn.”
“Chàng gạt người...” Tô Thanh Liên gắt gao ôm lấy hắn.
Sao lại không chê nàng ta bẩn chứ? Sao có thể không ghét nàng ta chứ?
Mạc Vân cúi đầu nhìn nàng ta, khom lưng bế cô nương khóc đến tê tâm liệt phế lên.
Hắn ôm nàng ta về phòng, đặt ở trên giường, dịu dàng nhìn nàng ta: “Thật sự ta không cảm thấy nàng bẩn.”
“Ta thích nàng, Thanh Liên,” Hắn nâng tay lên, đặt ở trên mặt nàng ta, tiếng nói thanh thanh như giọt nước chảy: “Ta muốn nàng làm thê tử của ta, muốn luôn ở bên nàng, muốn đưa nàng tất cả những thứ tốt đẹp, muốn chôn cùng bên nàng.”
Tô Thanh Liên không nói chuyện, nức nở, ở trên giường nhìn hắn, hắn cúi xuống cúi đầu hôn lên trán của nàng ta, ôn hòa nói: “Như vậy, nàng có vui không?”
“Mạc Vân,” Nàng ta nâng tay lên, ôm lấy hắn, giống đứa nhỏ, khóc nói: “Mặc kệ có phải chàng gạt ta hay không...!Nhưng cả đời này, ta đều cảm thấy không còn lúc nào làm ta vui vẻ hơn bây giờ.”
“Thanh Liên,” Hắn nhìn nàng ta, trong mắt có chút không đành lòng: “Nàng thật khờ.”
Nàng giơ tay che hai mắt của mình lại, khóc nức nở không thôi.
Hắn kéo quần áo nàng ta ra, tỉ mỉ hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người nàng ta, đến khi dưới nách ba tấc, nàng ta đột nhiên đè hắn lại, nhỏ giọng nói: “Đừng!”
Mạc Vân kéo tay nàng ta ra, lại hôn lên, lần này Tô Thanh Liên dùng sức lực, đẩy hắn ra, hoảng sợ nói: “Đừng!”
Mạc Vân không nói gì, hắn nhìn nàng ta, lúc này Tô Thanh Liên