Nói xong, Tô Thanh Y chém qua.
Cùng lúc đó, đạo thiên lôi thứ chín, nổ vang đánh xuống.
Đạo thiên lôi này mang theo lực hủy thiên diệt địa, tất cả tu sĩ vây xem đều không khỏi vội vã lùi lại, sợ bị lan đến.
Mà hai người dưới sấm sét, nam tử máu tươi đầm đìa gắt gao ôm lấy nữ tử trong ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cũng chính vào lúc thiên lôi sắp rơi xuống kia, dị trạng đột nhiên xảy ra! Một ánh sáng từ trong ngực Tần Tử Thực đột nhiên vọt ra, sau đó lập tức thấy một bức hoạ cuộn tròn đột nhiên mở ra, che trời, ngăn cản tia chớp ầm vang.
Tần Tử Thực đột nhiên ngẩng đầu, thấy bầu trời đã biến thành màu đen, ánh sao lấp lánh, những lôi điện kia giống như bị năng lượng nào đó dẫn vào phía trên trời sao, trời sao chuyển động nhanh chóng giống như một đám quỹ đạo nhân sinh bị đảo ngược.
“Tinh Hà Đồ...” Tần Tử Thực lẩm bẩm.
Một lát sau, hắn không nhịn được chậm rãi nở nụ cười.
“Trời không diệt ta...” Hắn khàn khàn nói, ôm chặt người trong ngực, cười to ra tiếng: “Trời không diệt ta!”
“Thanh Y,” Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Y còn đắm chìm trong tâm ma kiếp, cúi đầu hôn khuôn mặt dính máu của nàng, khàn khàn nói: “Ta và nàng ở bên nhau.”
Âm thanh của hắn dẫn đường cho Tô Thanh Y trong một mảnh hắc ám.
Nàng nghe thấy hắn kêu gọi, theo ánh sáng từng bước một đi qua.
Chờ nàng tới giữa vùng ánh sáng, mơ hồ cảm thấy có ai ở sau.
Nàng quay đầu lại thấy chính mình thời niên thiếu, nàng mặc trang phục hư hỏng, trên mặt đều là không kìm chế được, hừ lạnh nói: “Ngươi đi đi.”
Bên cạnh thiếu nữ là Tần Tử Thực mập mạp, hắn ngồi xổm một bên, nhỏ giọng nức nở, Tô Thanh Y dịu dàng nhìn hắn, nhìn hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khụt khịt nói: “Ngươi đi đi.”
Đây đều là quá khứ của nàng.
Quãng thời gian đã qua, một người kiêu căng, ích kỷ, ngang ngược, không hiểu như thế nào là yêu là nàng, một người tự ti, yếu đuối, không hiểu biểu đạt là Tần Tử Thực.
Bọn họ đã đi qua bao năm tháng, thời gian giống như một thanh đao chạm trổ, từng chút từng chút, mài giũa bọn họ thành dáng vẻ càng tốt đẹp.
Bọn họ đã từng từng có không chịu nổi, từng có gian nan, nhưng mà hiện giờ quay đầu nhìn lại cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Đúng là bởi vì thấy qua bóng tối mới phát hiện ánh sáng lộng lẫy.
Tô Thanh Y mỉm cười, khàn khàn nói: “Hẹn gặp lại.”
Rồi sau đó, nàng xoay người, chậm rãi mở đôi mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt, là đất đai bị sấm sét đánh đến cháy đen, mà trên vai nàng có người dựa vào nàng, nàng quay đầu thấy người nọ đang lẳng lặng nhìn nàng.
Trong mắt hắn đều là dịu dàng, giống như chờ đợi đã lâu, khàn khàn nói: “Nàng đã trở lại.”
Nàng khẽ cười, gật đầu, dựa vào hắn, dịu dàng nói: “Ta đã trở về.”
Lôi đình rốt cuộc không còn vang lên, Tinh Hà Đồ bắn ra ánh sáng, một chùm tia sáng chiếu lên vết thương chồng chất của hai người, chùm tia sáng mang theo năng lực chữa lành, miệng vết thương của hai người nháy mắt khỏi hẳn, rồi sau đó chùm tia sáng chui vào bên trong gân cốt của hai người, phát ra tiếng sét lách tách.
Mây tách sương mù tan, uy áp tu sĩ Độ Kiếp Kỳ nháy mắt nổ tung, nhấc lên sóng lớn, thiên địa chấn động ở toàn bộ Thiên Kiếm Tông, sau đó mưa rơi đầy Tu Chân Giới, tất cả tu sĩ lập tức ngồi xuống, hiểu được đây là kiếp vũ mà tu sĩ Độ Kiếp Kỳ mới có thể có.
Rất nhiều đệ tử cấp thấp dùng một lần như vậy để đột phá, từng đạo ánh sáng nháy lên ở Thiên Kiếm Tông.
Mà Tô Thanh Y đứng dậy, phủi phủi tro bụi trên người, lấy truyền âm phù tới ra, liên hệ Quy Ly, thản nhiên nói: “Mời Thiên Địa Bàn.”
“Tiền bối...” Quy Ly run rẩy, có chút kích động nói: “Ngươi đột phá rồi!”
“Phải,” Tô Thanh Y mỉm cười trả lời: “Ta đã đột phá.”
Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đột phá, thiên địa đều có cảm ứng, Tạ Hàn Đàm ghé vào Trấn Ma Tháp, gian nan mở mắt.
Trước mắt, Tô Thanh Liên đã hoàn toàn nát vụn, nàng ta giống một đống thịt thối, hư thối tại chỗ, nghẹn ngào kêu lên.
Mà Tạ Hàn Đàm cũng không tốt hơn nàng ta quá nhiều, cả người hắn đều suy yếu đến không thể nhúc nhích, thân thể cũng bắt đầu hòa tan.
Mà nháy mắt khi thiên địa chấn động, hắn lập tức biết, Tô Thanh Y đột phá.
Hắn khó nhọc bò đến cửa sổ, nhìn trời xanh ngoài tháp.
Oán long trên người hắn ngày ngày lớn mạnh, không cần ai đi nhắc nhở, hắn đều biết, bên ngoài đã loạn thành dáng vẻ gì.
Lời hẹn năm năm căn bản không đợi được, nếu không nhanh lên, oán khí mà oán long phải chịu sẽ không thể khống chế, Tu Chân Giới này cũng sẽ bị hủy.
“Nhanh lên...” Tạ Hàn Đàm nhìn ngoài cửa sổ, nhìn hướng Thiên Kiếm Tông, gian nan ra tiếng: “Sư phụ, nhanh lên...”
Bằng không, hắn không chịu đựng nổi.
Mà Tô Thanh Liên...
Hắn nhìn thịt thối trong tháp, tới giờ phút này, nếu hắn còn tin đây là Tô Thanh Liên, thì đúng là mắt hắn mù rồi.
Nhưng hắn không có cách nào cả.
Hắn không thể truyền ra bất kỳ tin tức gì với bên ngoài, hắn cũng không thể đi ra ngoài, hắn suy yếu đến đi lại đều gian nan.
Trừ chờ đợi, hắn hoàn toàn không có khả năng làm gì.
Giống như là về tới nhiều năm trước, hắn bị trói ở trên tế đàn.
Khi đó hắn chờ Tô Thanh Y và Tần Tử Thực, bất lực với cái chết của chính mình.
Mười hai kiếp qua đi, vậy mà hắn vẫn đang bất lực chờ đợi Tô Thanh Y và Tần Tử Thực.
Hắn không nhịn được cười khẽ, cười cười vậy mà có vài phần tuyệt vọng như vậy.
“Sư phụ...” Hắn thấp giọng thở dài: “Sư phụ à...”
Mà ở Thiên Kiếm Tông, sau khi Tô Thanh Y truyền xong tin tức, Tinh Hà Đồ lại trước sau không nhúc nhích, vẫn luôn trải ở phía trên.
Một lát sau, một trận đất rung núi chuyển, toàn bộ Tu Chân Giới đều đong đưa.
Rồi sau đó Quy Ly tay cầm một cái phương bàn, xuất hiện ở cửa truyền tống trận ở Thiên Kiếm Tông.
Hắn vội vàng đi về phía Tô Thanh Y, kích động nhìn Tô Thanh Y, không thể tin tưởng nói: “Ngài...!Thật sự đột phá!”
“Buông Thiên Địa Bàn đi.” Tô Thanh Y thở dài nói.
Quy Ly run rẩy đặt Thiên Địa Bàn ở vị trí Tô Thanh Y đã sớm bói toán ra, mới vừa đặt lên, Thiên Địa Bàn đã biến thành một hình vuông dài rộng ba trượng, phía trên là toàn bộ bản đồ địa hình Tu Chân Giới.
Tô Thanh Y đứng trên phương bàn, nắm Tư Tần trong tay, lấy kiếm làm bút, ở trên Thiên Địa Bàn vẽ lên hoa văn đầu tiên của trận pháp.
Mà Tần Tử Thực thấy nàng hạ bút, lập tức xoay người triệu hồi tất cả nhân tu sĩ, mở đại trận hộ sơn Thiên Kiếm Tông.
Tu sĩ bên ngoài sôi nổi nhận được mệnh lệnh của Thiên Kiếm Tông, tu sĩ Tinh Vân Môn cũng được Quy Ly tổ chức, nhanh chóng rời khỏi Tinh Vân Môn, đi vào Thiên Kiếm Tông.
Mà Chính Khí Minh vào lúc Thiên Địa Bàn động cũng có phát hiện, từ chỗ thám tử lấy được tin trận Nhân Quả của Tô Thanh Y đã thành, nàng bắt đầu vẽ trận Nhân Quả.
Bạch Sơn, Hắc Thuỷ và Hoa Tưởng Dung mang theo cao tầng toàn bộ Chính Khí Minh dẫn đầu, sau chưa đầy mười lăm phút thống nhất ý kiến, dùng toàn lực tấn công Thiên Kiếm Tông, là thành là bại, cũng ở một trận này!
Chính Khí Minh cũng lập tức phát lệnh triệu tập các tu sĩ bên ngoài.
Các tu sĩ Tu Chân Giới sôi nổi chạy tới trận doanh của mình, mà tứ đại tông môn đã nói trung lập thì trực tiếp phong sơn, bắt đầu tị thế không ra.
Lúc Mạc Vân nhận được lệnh triệu tập, Tô Thanh Liên đang bưng đồ ăn mới làm xong đi vào, vừa đặt mâm lên bàn, vừa oán giận nói: “Gần đây đồ ăn càng ngày càng quý, ta muốn ở sau nhà mở một mảnh ruộng, tự mình trồng rau.”
Mạc Vân không trả lời nàng ta, lẳng lặng nhìn chằm chằm truyền âm phù phát sáng trong tay.
Tô Thanh Liên nhìn truyền âm phù kia ngẩn ngơ, có chút thấp thỏm nói: “Mạc Vân?”
Mạc Vân phục hồi tinh thần, cười cười với nàng ta, muốn nói gì đó, lại nuốt xuống, quay đầu nhìn đồ ăn trên bàn nói: “Ăn đi, hôm nay nàng lại làm chút đồ ăn.”
Hai người yên lặng ăn cơm, nhưng mà Mạc Vân vẫn xuất thần, Tô Thanh Liên vài lần gọi hắn, hắn cũng không phản ứng lại.
Lúc lâu sau, Tô Thanh Liên buông chén đũa, ôn hòa nói: “Mạc Vân, chàng muốn nói cái gì, nói đi?”
Nói xong, nàng ta dịu dàng vấn tóc lên, rũ mắt nói: “Tô Thanh Y đột phá Độ Kiếp Kỳ, hoàn thành trận Nhân Quả, ta đã cảm giác được.
Trận Nhân Quả lớn như vậy, không hơn mười ngày không vẽ ra được.”
Mạc Vân run rẩy, nhìn nữ tử ôn hòa trước mặt, nàng ta ngẩng đầu, sắc mặt dịu dàng, trong mắt đều là tình nghĩa.
“Chàng muốn nói cái gì,” Nàng ta thản nhiên nói: “Chàng nói đi.
Dù sao...!Ngày mai ta phải đi rồi.”
“Thanh Liên...” Nước mắt của Mạc Vân rơi ra, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng ta, hấp tấp nói: “Nàng đừng đi...!Đừng đi có được không?”
Tô Thanh Liên ngẩn ngơ, nhìn nam nhân trước mặt quỳ xuống, nắm tay nàng ta, trong mắt đều là đau đớn, đầy nước mắt: “Thanh Lên, ta cầu xin nàng, nàng đừng đi.
Chúng ta ở chỗ này, ta luôn ở cạnh nàng.”
“Nhưng mà...” Tô Thanh Liên khàn khàn mở miệng: “Ta sẽ chết.
Ta không hoàn thành ước định cùng Ma Thần, ta sẽ chết, Mạc Vân.”
“Ta ở bên nàng!” Mạc Vân gắt gao ôm lấy nàng ta, nước mắt lăn xuống, hắn ôm chặt cô nương dịu dàng này, điên cuồng nói: “Ta cùng chết với nàng.
Thanh Liên, đừng đi...”
Tô Thanh Liên không nói chuyện, lúc lâu sau, nàng ta khẽ cười.
Nàng ta vuốt mái tóc mềm mại của hắn, chậm rãi nói: “Mạc Vân, thật ra có vài lời, ta vẫn luôn muốn hỏi, rồi lại luôn không dám hỏi, bởi vì ta biết nói ra những lời này, thật sự là quá đả thương người.”
“Rất nhiều lần ta tự nói với mình, nên thấy đủ.
Chàng làm bạn với ta, ta nên thấy đủ.
Nhưng có đôi khi, vào ban đêm, nhìn khuôn mặt chàng, ta lại không nhịn được nghĩ, rốt cuộc chàng có thực sự yêu ta không?”
“Chàng ở bên ta, rốt cuộc là vì ta là Ma Thần, là vì yêu ta, hay là vì thương hại?”
“Ta không dám nghĩ sâu...” Tô Thanh Liên hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên, nhìn phương xa: “Ta vừa nghĩ là sẽ cảm thấy, ta lại rơi vào kia cuộc sống vô hạn bóng tối kia.”
Mạc Vân bị nàng ta đẩy ra, hắn ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn nàng ta.
Nàng ta nhìn vào mắt hắn, ngồi ở trên ghế, đoan trang hiền thục.
Nàng ta rõ ràng gần như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy, nàng ta như rất xa xôi không thể chạm đến.
“Nhưng mà,” Nàng ta khàn khàn mở miệng: “Vì sao chàng cố tình muốn ta suy nghĩ đây? Chàng tình nguyện cùng chết với ta nhưng lại trơ mắt xem ta chết, cũng không muốn để ta đi gây họa cho thương sinh...”
“Bởi vì đó là người vô tội!” Mạc Vân thật sự không nhịn được, đột nhiên bùng nổ, ngồi dưới đất, khóc thành tiếng.
Hắn đứng lên, đột nhiên rút kiếm ra, chỉ vào nàng ta, cuồng loạn rống giận: “Đó là tông môn của ta! Sư phụ của ta! Sư huynh đệ của ta! Người nhà của ta!”
“Tất cả yêu thương, quá khứ, kỷ niệm, tương lai của ta đều ở nơi đó!”
“Nàng bảo ta làm sao bây giờ?” Hắn gào rống, tay nắm kiếm liều mạng run rẩy: “Tô Thanh Liên, nàng bảo ta làm sao bây giờ!”
“Chẳng lẽ ta phải giết bọn họ, hoặc là trơ mắt nhìn nàng giết bọn họ?!”
Tô Thanh Liên không nói gì, nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt không màng hơn thua.
Bọn họ giằng co, Tô Thanh Liên nhìn kiếm của hắn, lạnh nhạt nói: “Vậy chàng giết ta đi.”
“Ta ở chỗ này.” Nàng ta đi về phía trước, hắn bị nàng ta ép, lảo đảo lui một bước, nhưng mà Tô Thanh Liên lại quyết đoán đâm vào trên kiếm của hắn, mũi kiếm đâm vào thân thể nàng ta, máu chảy xuống dưới, hắn ngơ ngác nhìn nàng ta, nước mắt theo đó rơi xuống.
Tô Thanh Liên tỉnh táo cảm nhận cơn đau do mũi kiếm mang đến, từng bước một đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu chàng không giết được ta, vậy ta chỉ có thể giết bọn họ.”
“Từ trước đến nay, ta cầu không nhiều lắm, Mạc Vân,” Nàng ta gian nan nói: “Trước nay, ta cũng không cầu chàng yêu ta.
Ta chỉ cần chàng ở bên ta, cho dù là dáng vẻ gì, thủ đoạn gì, lý do gì.
Ta giết bọn họ, vì báo thù cho phụ mẫu của ta.
Ta giết bọn họ, là có thể trở thành Ma Thần, bước lên vị trí chí tôn.
Mà chàng sẽ vĩnh viễn ở bên người ta.”
“Chàng giết ta đi.” Nàng ta nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn, Mạc Vân run rẩy rũ tay, không dám nhúc nhích, đón ánh mắt nàng ta, trong mắt hắn đều là sợ hãi.
Tô Thanh Liên cầm lấy kiếm của hắn, giận dữ nói: “Đến đi! Chàng ở bên người ta lâu như vậy, còn không phải vì giết ta sao!”
“Chàng không giết ta, ta đi giết bọn họ! Chàng đến đi!”
“A, a, a, a….” Mạc Vân đột nhiên rút kiếm ra, đau đớn hét to, đột nhiên đâm vào dưới nách Tô Thanh Liên ba tấc!
Tô Thanh Liên hất hắn ra, Mạc Vân bị nàng ta đánh đến đụng phải bàn ghế, đồ ăn nàng ta vừa làm rơi đầy đất, toàn bộ đều hỗn độn.
Tô Thanh Liên mím chặt môi, giống như cực kỳ tủi thân.
Mạc Vân không nói hai lời, lại lần nữa nhào về phía nàng ta! Tay áo Tô Thanh Liên phất một cái, một kết giới nháy mắt