Editor: Mi AnBeta: Tân SinhNếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì điện thoại cũng sẽ hết pin, tắt nguồn. Thế thì chẳng phải con đường trở lại Trái đất sẽ bị cắt đứt ư?Anh rất lo lắng.Thời gian dần dần trôi qua, chẳng mấy chốc tiết học đã đi đến phút cuối, tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng đã đến lúc tan học."Xong rồi, bài học hôm nay đến đây là kết thúc."Theo thói quen, người thầy già Đinh Tam Thạch lại uống một ngụm nước để ngọt giọng."Các bạn học, Cơ sở Kiếm thuật Cận Thân Tam Liên đã được giảng giải hoàn tất, mọi người nhất định phải siêng năng luyện tập trong ba ngày tới, tranh thủ lấy được thành tích tốt trong trận thi đấu trong năm nhé. Như mọi người đều biết, trận thi đấu này chính là tiêu chuẩn tham khảo duy nhất của học viện cho cuộc tuyển chọn tư cách dự thi [ Kiêu Dương Tranh Bá Chiến], chỉ cần các em có thể bộc lộ tài năng trong thi đấu là sẽ có hy vọng đại diện cho học viện chúng ta, tham gia vào hàng ngũ chiến đấu vinh dự nhất đối với những võ sĩ trẻ tuổi Vân Mộng thành chúng ta.."Các học viên đều bị người thầy già làm vực dậy lòng nhiệt huyết.Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, chính là khát vọng của tất cả những nam nữ thanh niên trong thành Vân Mộng, cũng là khát vọng của vô số thiếu niên thiếu nữ của đế quốc Bắc Hải, bởi nó đại diện cho chiến trường vinh quang nhất đối với mỗi một thế hệ võ giả trẻ.Thầy Đinh Tam Thạch hài lòng gật đầu.Lúc này, ánh mắt của ông đảo qua, tình cờ thấy Lâm Bắc Thần.Cái tên này thế mà còn đang thần người ra.Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì ông không nhịn được nữa?Người thầy già suýt thì sừng sộ lên, xông qua đè bẹp tên não tàn này xuống đất mài đầu một trăm lần. Nhưng nghĩ đến những lời Chiến Thiên Hầu đã căn dặn trước kia, Đinh Tam Thạch không thể làm gì khác ngoài đè nén tiếng rống giận xuống.Ông hắng giọng một cái, ép vẻ mặt mình trong thật ôn hòa, nói: "Lâm Bắc Thần, em đã nhập học được một năm, mấy đợt kiểm tra cuối tháng lần nào cũng không điểm lý thuyết, bài thực chiến thì'thắng' bằng một con số không nát bét, toàn lớp em lớn tuổi nhất mà vẫn chỉ là võ sĩ nhất cấp, văn không thành, võ không nên, lên lớp còn không chịu nghe giảng, chẳng lẽ em không cảm thấy xấu hổ sao?""Em có thấy vậy đâu."Lâm Bắc Thần vô cùng chuyên tâm vào việc nghiên cứu điện thoại, không ngẩng đầu lên, lòng nôn nóng không yên, thuận miệng đáp lời thầy."Em.."Đinh Tam Thạch nghẹn họng.Thằng nhãi con đáng chết này! A A A Â, sắp không nhịn nổi rồi!Giọng của ông nâng cao lên một bậc, tức giận nói: "Người bố 'Chiến Thiên Hầu' của em là một trong mười đại danh tướng của đế quốc, trấn thủ biên cương, đổ máu chảy mồ hôi vì quốc gia, chị gái Lâm Thính Thiện của em cũng là một truyền kì đáng tự hào của thế hệ kiếm sĩ trẻ tuổi ở hành tinh Phong Ngữ chúng ta, mà em, đường đường là con trai trưởng nhà họ Hầu thế mà lại là người lập nên kỉ lục đáng sỉ nhục này, sao có thể thờ ơ thế chứ?""Vậy em phải thế nào mới được?"Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại với vẻ cực kì mất kiên nhẫn: "Là người lập nên kỷ lục này, em kiêu ngạo à? Đâu phải.""Em.."Thầy Đinh Tam Thạch lại cứng họng lần nữa.Nghe đi!Đây mà là tiếng người à?"Lâm Bắc Thần, đừng quên em đã liên tục bị hai học viện sơ cấp số 1, số 2 của tỉnh cho thôi học, nếu như lại bị học viện số 3 chúng ta đuổi học, dựa theo pháp luật của đế quốc, em sẽ không còn tư cách được vào bất cứ học viện nào để học tập nữa."Ông giáo tức sùi bọt mép, gầm lên."Rắc rắc rắc."Đó là tiếng ông cuộn chặt quả đấm.Ông sợ mình không nhịn được, tiến lên tung quyền đấm chết cái tên ăn chơi trác táng này.Cuối cùng Lâm Bắc Thần cũng đặt điện thoại xuống. Anh đứng lên, phản bác một cách đầy khí phách."Đuổi học thì đuổi học, có gì đâu?""Tôi là ai?""Con trai trưởng của Chiến Thiên Hầu!""Cái gì gọi là con trai trưởng, biết không?""Một người đẹp trai sáng láng như Lâm Bắc Thần tôi đây sớm muộn gì cũng sẽ thừa kế tước vị Chiến Thiên Hầu, ha ha, đến lúc đó không phải làm gì cả mà vẫn được cơm ngon áo đẹp, thê thiếp thành đàn, hộ vệ như mưa, mỗi ngày ăn được ngủ được sướng như tiên, đếm tiền nhiều đến nỗi rút gân.. Tôi còn cần phải đau khổ học tập tu luyện sao?""Tu luyện thì không thể tu luyện, cả đời cũng không