Tiếng ca như có như không chui vào tai của Hậu Điểu, mang đến cho y một cảm giác trước mặt không xa có một cơ duyên cực kì lớn, có một vị tiên nhân ngẫu nhiên ghé qua, chỉ cần y dám bước lên phía trước nghênh đón thì thần công diệu pháp, bảo khí tiên đan các kiểu, đều không thiếu, thậm chí từ nay về sau sẽ thoát thai hoán cốt cũng không phải là nói chơi.
Nhưng dù sao y cũng không phải là người bình thường, dù sao cũng là người tu hành, trong nháy mắt đã nhớ lại lời nhắc nhở của lão Tề, cũng đã hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đây là kiểu như một lời làm tỉnh giấc người trong mộng, không biết nguyên do thì sẽ càng lún càng sâu, không thể thoát khỏi, vô lực vùng vẫy trong cạm bẫy của dục vọng; nhưng nếu biết rõ ngọn nguồn thì thực sực mấy chuyện như vậy bất quá cũng chỉ là một loại chấn động tinh thần kì diệu mà thôi.
Không có lực công kích.
Khi Hậu Điểu thanh tỉnh thì tiên nhạc trong tai sớm đã không còn nữa mà hình như là một tiếng huýt sao khe khẽ không thể nói thành lời, âm luật kì lạ, tiết tấu biến ảo; y rất hiểu đây là bởi vì bản thân tu hành nên đã cải biến cái gì đó, nhưng đối với phàm nhân mà nói, chỉ sở chống cự lại mê hoặc này cũng rất gian nan.
Đẩy song cửa của thuyền lên, trước mặt là bóng đêm mờ mịt, cho dù với thị lực tốt hơn nhiều so với thường nhân cũng không thấy rõ tình huống trên mặt nước, ngoài 30 trượng là một mảnh đen kịt, y cũng không thấy trên mặt nước có gì dị thường.
Chỉ có thể nghe bằng tai, nhưng thanh âm này hình như là ở bốn phương tám hướng truyền đến, có khi nghe ở phía trước, lại biến ra phía sau, rồi lại bay qua trái bay qua phải, rồi khi xa khi gần, không thể xác định được.
Hậu Điểu rút thanh yến linh đao ra, âm thầm đề phòng, nhưng với năng lực của y hiện tại thì thực sự là lực bất tòng tâm; nếu có thể bảo vệ được bản thân thì đã đốt nhang tạ ơn trời đất rồi, muốn đẩy lùi những yêu vật này thì đúng là si tâm vọng tưởng.
Đạo nhân thích dùng bội kiếm, còn người làm ở công đường thì thường sử dụng đao; từ lúc không còn làm hình tập nữa, y cũng không có thời gian thay đổi binh khí, càng không có thời gian để học đòi giống như các đạo nhân kia; đối với thói quen của y mà nói thì đao dùng thuận tay hơn, là người của triều đình mà, rất chú trọng khí thế khi xuất đao, nếu không bên dưới sẽ không phục.
Thanh âm liên miên không dứt, trên mấy chiếc thuyền nhỏ đều không có động tĩnh, hiển nhiên mấy người khách đều được nhà thuyền nhắc nhở qua, không ai ló đầu ra để ngó đông nhìn tây.
Cha con lão Tề ở trước cửa khoang trùm mền kín đầu, nhưng từ tiết tấu hô hấp của họ, Hậu Điểu biết họ không có ngủ, chỉ là đang đề phòng đợi cho bọn thủy yêu rút lui.
Ánh mắt hướng về chiếc thuyền lớn đang đậu ở chỗ không xa, trên đó đang có hơn trăm người, một trăm người muôn màu muôn vẻ, cũng không biết sẽ xuất hiện biến cố gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, qua một lúc, trên boong thuyền lớn có một người đi ra, ăn mặc như một phú gia, đang đi thẳng về phía trước.
Lão Tề đã từng nhắc nhở y, dưới tiếng ca tốt nhất là đừng di động, nhắm mắt ngưng thần để đối kháng thanh âm mới là kế sách đúng đắn, nếu không âm thanh sẽ dễ dàng thừa cơ mà xâm nhập, điều này giải thích tại sao trên thuyền lớn không có ai ra ngăn cản; trước nguy hiểm, ai ai cũng chỉ có thể chiếu cố bản thân, cũng không thể trách người ta được.
Mắt thấy người đó chỉ còn mấy bước nữa là sẽ mơ mơ màng màng rơi xuống nước, nhiều năm kiếm ăn bằng nghề hình tập khiến y không thể thấy chết mà không cứu, trong nhất thời cũng không nhớ rằng mình có bao nhiêu năng lực, y lao ra khỏi thuyền của mình la lên một tiếng, đồng thời ném ra ấm trà ở trên bàn.
"Này! Yêu nghiệt phương nào? Dưới vòm trời của An Hòa dám ngang nhiên hành hung, mê hoặc lòng người?"Ấm trà bị ném ra, vỡ tan dưới chân người đang đi ra boong thuyền, tiếng vỡ vụn của đồ sứ lanh lảnh trong đêm được truyền đi rất xa, hiển nhiên cũng đã ngăn cản người kia đi tiếp, y mờ mịt nhìn bốn phía, tựa hồ không sao hiểu được tại sao bản thân mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Cũng trong lúc ấm trà bị vỡ, mặt nước bên cạnh thuyền ô bồng có một tia sóng gợn di động cực nhanh lao thẳng đến chỗ Hậu Điểu đang đứng; tuy không có kinh nghiệm bắt yêu giết yêu, nhưng từng là cao thủ hình tập, y tuyệt không chỉ để ý đến động tĩnh chỗ người kia mà quên đi bản thân mình cũng đang ở trên mặt nước.
Lúc vừa ném ấm trà, hai mắt y đã nhìn chằm chằm xung quanh mặt nước, đề phòng bị trả thù.
Gợn sóng kia tới rất đột ngột, y phản ứng cũng nhanh đến cực điểm, lúc đồ vật ở dưới mặt nước lao lên, y thậm chí không xem cái đó rốt cuộc là thứ gì, chỉ biết hai tay nắm chặt nhạn linh đao canh ngay đầu nó mà bổ xuống!Trong vòng xoáy cuồn cuộn, lưỡi đao đã bổ trúng cái gì đó, nó có lân giáp, lưỡi đao sắc bén chỉ bổ ra được một cái lỗ, nhưng có điều là không sâu mà thôi.
Trong lòng Hậu Điểu trầm xuống, lấy một bên có chuẩn bị chém một bên không có chuẩn bị mà hiệu quả chỉ được có vậy, một kích toàn lực mà vẫn không thể giải quyết, vậy kế tiếp sẽ phiền phức to rồi.
Đao chém vào thân thể quái dị, âm thanh quái dị kia đột nhiên trở nên cao vút, xung kích chấn động cả màn nhĩ, khiến cho người ta trong nháy mắt đầu óc trở nên không tỉnh táo, đó là tiếng thét của thủy yêu sau khi bị thương.
Tiếng kêu rất ngắn ngủi, khi tiếng