Nhân vật như Đàm Thai Quan Kiếm tự nhiên mang theo khí thế đủ làm mưa gió một phương, tuy rằng trên người không thúc giục nửa phần chân nguyên, một cái xoay người cũng có thể khiến cho không gian quanh đó phải vặn vẹo theo ánh mắt y.
Đinh Ninh tức thì cảm thấy dị thường từ Đàm Thai Quan Kiếm, nhìn theo ánh mắt của Đàm Thai Quan Kiếm, hắn thấy trên sơn đạo ngang vách núi không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu niên mặc bào phục màu xanh ngọc.
Bào phục xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông, tự nhiên người đến là đệ tử Mân Sơn Kiếm Tông, hơn nữa thiếu niên kia khuôn mặt non nớt, nhìn qua tối đa cùng tuổi với đám Đinh Ninh, trong môn nhất định là hậu bối của Đàm Thai Quan Kiếm.
Nhưng mà Đinh Ninh lại hết sức rõ ràng, chỉ có khi tâm tình chấn động, hành động của Đàm Thai Quan Kiếm mới có thể bị đại đa số người cảm ứng được.
Tiếp theo hắn chú ý tới Tịnh Lưu Ly cũng nhíu mày thật sâu.
Toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông một đời tu hành giả mới, không người nào có tu vi có thể khiến Tịnh Lưu Ly cảm thấy phiền toái, cho nên cái nhăn mày kia chỉ có thể là vì thân phận của gã thiếu niên này, hơn nữa thiếu niên này xuất hiện, có lẽ cũng không trong sắp xếp của nàng.
- Là ai?
Đinh Ninh xoay người sang bên cạnh, nhìn thoáng qua Lệ Tây Tinh, hỏi.
Bình thường người chung quanh có gì không hiểu đều hỏi hắn, mà lần này lại trở thành hắn hỏi Lệ Tây Tinh.
Bởi vì hắn cũng cảm thấy Lệ Tây Tinh có một chút chấn động khác thường.
Trong mười thứ hạng đầu, Lệ Tây Tinh thuộc về một trong những người tiến vào nhẹ nhàng nhất.
Bởi vì gã xuất thủ hết sức lãnh khốc.
Loại lãnh khốc này là từ bản chất mà ra, tựa như thiên tính của một con hung thú hoang dã nào đó, loại lãnh khốc này không chỉ có là coi thường sinh tử của người khác, thậm chí coi thường sinh tử của chính mình, để cho người ta có cảm giác chỉ cần có khả năng giết chết đối thủ thì gã sẽ tuyệt đối không lưu tình.
Thậm chí loại lãnh khốc này để cho hai gã đối thủ mà gã gặp phải trực tiếp mất đi dũng khí chiến đấu mà nhận thua.
Người giống như Lệ Tây Tinh tuyệt đối sẽ không sợ hãi cường giả, chỉ có thể là gã nhận thức thiếu niên mặc bào phục xanh ngọc này.
Lệ Tây Tinh trầm mặc một lát mới nói:
- Ta sớm đã từng nói qua ta và các ngươi đứng cùng một phía chưa chắc là chuyện tốt.
Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Đinh Ninh đã bình tĩnh nói:
- Hắn chính là Đoan Mộc Tịnh Tông sao?
- Đoan Mộc Tịnh Tông?
Trương Nghi kịp phản ứng, cả kinh nói:
- Hắn tới làm cái gì?
Độc Cô Bạch ngước nhìn thiếu niên kia, lông mày cũng nhíu thật sâu.
Đoan Mộc Tịnh Tông tuy rằng cũng là đệ tử nhập môn chính thức của Mân Sơn Kiếm Tông, nhưng địa vị ở trong Mân Sơn Kiếm Tông thua xa Tịnh Lưu Ly, hắn nghĩ mãi mà không rõ Đoan Mộc Tịnh Tông xuất hiện lúc này là định làm gì.
Chuyện huyên náo cũ tại Trường Lăng bởi vì quan hệ với hai Hầu phủ cho nên hầu như mọi người đều biết, vì thế tên thiếu niên non nớt mặc bào phục xanh ngọc kia chỉ vừa đi vào sơn cốc này là tất cả tu hành sư trưởng đã minh bạch thân phận của hắn, sắc mặt đều trở nên cổ quái.
Đoan Mộc Tịnh Tông đi hết sức vững vàng cùng an tĩnh.
Theo hắn càng ngày càng tới gần, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng được khuôn mặt thanh tú kia.
Mặt hắn còn non nớt hơn cả đám Đinh Ninh, tựa như một tiểu hài tử còn chưa lớn.
Chẳng qua là trong lúc cất bước lại thể hiện ra loại phong phạm vượt xa thí sinh thông thường.
Ánh mắt trong suốt của hắn cũng chỉ chăm chú nhìn con đường dưới chân, không hề nhìn loạn xung quanh, đi thẳng tới hướng Lâm Tùy Tâm.
Trong đôi mắt của Lâm Tùy Tâm xuất hiện thần sắc hào hứng.
Tới khi còn cách hắn chừng năm trượng, Đoan Mộc Tịnh Tông đứng lại, sau đó khom người thi lễ một cái, cất lời:
- Tham kiến Lâm sư bá, tông chủ đã ân chuẩn đệ tử tới tham gia vòng thí kiếm cuối cùng, làm phiền sư bá an bài.
- Cái gì?
Trong sơn cốc ồn ào hẳn lên, tiếng nghị luận ông ông liên tục, nhưng ở kế tiếp một hơi sau đó, tiếng ồn ào lại bỗng nhiên biến mất.
Bởi vì Tịnh Lưu Ly đã xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Tịnh Tông.
- Ngươi muốn tham gia kiếm hội vòng mười thứ hạng đầu này?
Giọng nói lạnh băng của Tịnh Lưu Ly vang lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Đoan Mộc Tịnh Tông gật đầu, giống như xấu hổ nói:
- Thân là đệ tử nội môn còn tới tham gia kiếm hội này tự nhiên là không có đạo lý, cho nên đệ đã cầu kiến tông chủ, xin tông chủ cho phép đệ rời khỏi Mân Sơn Kiếm Tông, dùng thân phận thí sinh bình thường tham gia kiếm thí này. Tuy rằng quả thực là có chút hồ đồ, nhưng tông chủ vẫn cho phép. Nghĩ đệ thông qua cửa ải phía trước không có bất cứ vấn đề gì, tông chủ cũng chỉ để đệ dùng dược tán đồng dạng, sau đó lại cho đệ ăn một viên Hải Liễu Đan.
Trong sơn cốc lại lần nữa ồn ào.
Thời điểm tất cả mọi người biết được thân phận của hắn, cũng có thể đoán ra sự xuất hiện của hắn là vì mối thù ngày xưa, nhưng