Càng trẻ tuổi sẽ càng dễ xúc động cùng nhiệt huyết, mà càng trưởng thành sẽ lại càng thêm cẩn thận, suy tính thiệt hơn.
Vậy nên càng già sẽ càng biết sợ hãi, cũng càng sợ chết, ở Trường Lăng, người giống như Tiết Vong Hư lại càng thưa thớt.
Sơn cốc yên tĩnh trở lại, nhìn khuôn mặt non nớt của Đoan Mộc Tịnh Tông, hàn ý trong lòng những tu hành sư trưởng còn đậm hơn cả đám người Dịch Tâm cùng Độc Cô Bạch.
Bởi vì tận lực xóa sạch Ba Sơn Kiếm Tràng cùng các dấu vết quan hệ tới ‘người đó’, các loại điển tịch ghi chép về nữ chủ nhân Trường Lăng kia cũng rất ít.
Chẳng qua tất cả mọi người đều biết rõ nàng rất hoàn mỹ, hoàn mỹ từ dung mạo, tốc độ tu hành tới bày mưa tính kế, sự tình có nàng ở phía sau màn tựa hồ chưa bao giờ có thất bại.
Quá mức hoàn mỹ, liền hóa thành đáng sợ.
Mấu chốt nhất chính là, tựa hồ không chỗ nào nàng không có mặt, không lúc nào không nhắc cho tất cả tu hành giả Trường Lăng biết sự đáng sợ của nàng.
- Ngươi có biết hắn bây giờ là tu vi gì không?
Độc Cô Bạch khẽ cau mày, hỏi Lệ Tây Tinh.
Lệ Tây Tinh không nói gì, rất dứt khoát lắc đầu.
Ánh mắt Độc Cô Bạch đảo quanh mọi người, sắc mặt càng thêm ngưng trọng:
- Vậy là không ai biết tu vi hiện tại của hắn.
- Có lẽ hắn tu luyện Thiên Tức Công Pháp của Mân Sơn Kiếm Tông.
Đinh Ninh nhìn Độc Cô Bạch một cái, nói:
- Trừ phi hắn chính thức khai chiến, nếu không không ai có thể cảm giác được tu vi chân chính của hắn.
- Ngươi nhất định phải đoạt ngôi đầu?
Độc Cô Bạch cười khổ một cái, chăm chú nhìn Đinh Ninh hỏi.
- Nếu như hiện tại cảm thấy sợ hãi không muốn tranh ngôi đầu, vậy để ta đối mặt đi.
Không đợi Đinh Ninh trả lời, Lệ Tây Tinh đã trực tiếp lạnh nhạt nói:
- Dù là phải đối mặt với Đoan Mộc Tịnh Tông.
Nghe được hai người nói như vậy, Đinh Ninh chỉ bình tĩnh nói:
- Muốn ngôi đầu.
Trương Nghi hoàn toàn có thể lý giải ý tứ mấy câu này của Độc Cô Bạch, hắn bình thường khiêm tốn ôn hòa, nhưng lúc này kiên quyết nói:
- Sư đệ của ta không sợ chết, ta cũng không sợ.
Độc Cô Bạch trầm mặc một lát, nói:
- Không biết kế tiếp Lâm Tùy Tâm sẽ an bài như thế nào.
- Cái này đã không chỉ là ván bài giữa Bạch Dương Động cùng Trịnh Tụ.
Trong khu nghỉ ngơi, Tịnh Lưu Ly nhìn chăm chú lên thân ảnh Đinh Ninh, nói:
- Bây giờ còn là ván bài giữa sư tôn và Trịnh Tụ.
- Sư tôn kiêu ngạo.
- Người cho phép Đoan Mộc Tịnh Tông làm như vậy, chính là tiền đặt cược của người, người muốn cho Trịnh Tụ biết, bằng vào Mân Sơn Kiếm Tông, coi như là Trịnh Tụ có an bài, nàng cũng phải thua.
- Lâm sư bá hiểu rõ tinh thần của Mân Sơn Kiếm Tông hơn ta, càng hiểu rõ sư tôn rất kiêu ngạo, cho nên kế tiếp an bài tỷ thí sẽ tuyệt đối công bằng, không xen lẫn bất luận tâm tư gì.
Nói xong lời này, nàng quay đầu lại nhìn Đàm Thai Quan Kiếm đang lắng nghe, bổ sung một câu:
- Ta chỉ hy vọng Đinh Ninh đừng để sư tôn thất vọng.
Đàm Thai Quan Kiếm giữ vững trầm mặc.
Nhãn lực của Bách Lý Tố Tuyết tự nhiên vượt qua hắn lẫn Lâm Tùy Tâm cùng tất cả tu hành giả tại Mân Sơn Kiếm Tông, như vậy nghĩa là Bách Lý Tố Tuyết cũng xem trọng Đinh Ninh.
Chẳng qua đối tượng đánh cuộc của Bách Lý Tố Tuyết là hoàng hậu Trịnh Tụ, nên đương nhiên Bách Lý Tố Tuyết cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Sắc mặt Phan Nhược Diệp có chút rét lạnh.
Trước Lộc Sơn hội minh, nàng một mực tu hành ít xuất cung, mà một vị luôn yên tĩnh tu hành, trong nội tâm sẽ cực ít xuất hiện tâm tình đặc biệt.
Trong mắt của mọi người, nàng là người của hoàng hậu.
Chẳng qua là lúc này, nàng bắt đầu có chút minh bạch tại sao ngay từ đầu Lệ Tây Tinh phải làm lựa chọn như vậy, phản nghịch đứng ở bên Đinh Ninh.
Bởi vì nàng cảm giác được trong không khí chung quanh giống như có vô số sợi tơ nhện nhìn không thấy.
Những tơ nhện này đã kết thành một tấm lưới cực lớn.
Mà những sợi tơ này giống như những sợi dây trong suốt dùng để điều khiển rối gỗ, bám lên mỗi người ở nơi này.
Nàng không cảm thấy hoàng hậu làm những chuyện này là sai.
Chẳng qua là nàng cũng không muốn biến thành con rối bị điều khiển.
Trên đoạn sơn đạo giữa vách núi, nam tử trung niên áo bào màu vàng vẫn thay cung nữ họ Dung truyền tin tức cũng hiện vẻ đau khổ trên mặt.
Lúc trước hắn bắt đầu hoài nghi Đinh Ninh có thể đạt được thắng lợi, mà bây giờ, hắn lại lần nữa mất đi tin tưởng.
***
Chỉ còn một chút thời gian nghỉ ngơi, Đinh Ninh ngồi xuống.
Đám người Trương Nghi cũng muốn ngồi xuống theo.
Nhưng mà thân ảnh của bọn hắn lại đột nhiên cứng đờ.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn về phía khu nghỉ ngơi đối diện.
Sơn cốc như trước yên tĩnh, nhưng lại đã dấy lên một không khí khác thường.
Bởi vì Đoan Mộc Tịnh Tông cũng không có an định ngồi ở bên kia, mà đang chậm rãi đi về hướng này.
Trong bóng tối, Đoan Mộc Tịnh Tông bước rất nhẹ, đôi môi mỏng hơi hồng của gã khẽ nhếch lên, vẻ mặt nơn nớt mang nét mỉm cười, nhìn không ra một chút cừu hận hay phẫn nộ nào.
- Đã lâu không gặp.
Còn cách đám Đinh Ninh một khoảng rất xa, gã đã nhìn Lệ Tây Tinh mà lên tiếng.
Khuôn mặt gã vẫn một vẻ mỉm cười, thậm chí làm cho người ta cảm giác vô cùng ngây thơ chất phác.
Nhưng càng là như thế lại làm cho nhiều người sinh ra rét lạnh trong lòng, cảm thấy người này có chút biến thái.
Lệ Tây Tinh lạnh lùng nhìn hắn, không muốn nói chuyện.
- Không thích nói chuyện rất tốt.
Đoan Mộc Tịnh Tông đi tới gần hơn, mỉm cười càng thêm