Vô tận tối tăm phía sau xông tới ôm lấy nàng, mọi người đứng thành vòng ở bốn phía, chỉ tay về phía nàng, từng gương mặt vặn vẹo biến thành biểu tình châm biếm.
Trong lòng Cố Phù Du đau đến không chịu nổi, dần dần dâng lên một cảm giác buồn nôn, trong lòng càng cảm thấy không khỏe khiến nàng muốn nôn mửa.
Liền vào lúc này, những âm thanh giễu cợt kia đột nhiên ngừng lại, có người kêu to: "Đó là thứ gì?!"
Có một luồng hàn khí ẩm ướt kéo tới, Cố Phù Du cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Màn sương kéo dài không thể bắt giữ này khiến nàng sinh ra cảm giác có thể dựa vào nó.
Xung quanh một mảnh ồn ào.
Cố Phù Du nhìn về nơi hàn khí kéo đến, chỉ thấy một đoàn sương mù tiến đến gần, trong sương mù giống như có thứ gì đó đang bơi.
Hô hấp của Cố Phù Du cứng lại, ánh mắt bị nắm chặt, khó có thể dời mắt.
Sử sách có câu: Thiên thần sáng thế, hỗn độn sơ khai, Thương Long mang nhật nguyệt, Thanh Loan chở sao trời.
Sự uy nghiêm của hai tộc đã ăn sâu vào trong lòng mọi người từ khi Nhân tộc sinh ra.
Hậu nhân tán thưởng thế gian hai mỹ, một viết Lân tộc, một viết Vũ tộc.
Lân Vũ chi tộc dưới vòm trời này dữ dội biết bao nhiêu, nhưng mọi người đều biết, Lân Vũ này là chỉ Long tộc cùng Thanh Loan tộc.
Vẻ đẹp mỹ lệ của Thanh Loan, bễ nghễ chúng sinh, là Thần Điểu Cửu Thiên vĩnh viễn không bao giờ đọa lạc, vĩnh viễn là cách giải thích của hai từ cao quý cùng hoa lệ.
Mà Thương Long này, vẻ đẹp của Thương Long, là cách giải thích hoàn mỹ nhất về việc theo đuổi sức mạnh trong lòng người.
Biển khơi dài ngàn dặm, suối sâu cố cửu trọng.
Râu mây chợt nổi lên, sóng lớn vẫn ào ào.
Che kín bầu trời, ngao du trên trời cao, mang theo cơn sóng lớn, tùy ý giữa đại dương mênh mông.
Trong thâm tâm của Nhân tộc vĩnh viễn luôn có một lòng tôn kính và sùng bái đối với hai tộc này, giống như hiện tại, khi Cố Phù Du nhìn thấy thân ảnh ở trong đoàn sương mù kia, tuy chỉ có thể nhìn thấy một góc nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động, vẫn bị nó hấp dẫn không thể dời mắt được.
"Kia, đó là, có phải là ta hoa mắt rồi không?"
"Huynh đài, ta nhìn cũng là Thần Long, không nghe được tin nói có Long tộc tới hội chợ."
"Nó bay về phía này."
"Xảy ra chuyện gì, người của thương hội cũng không tới giải thích một chút gì sao?"
"Chẳng lẽ nó muốn tới cạnh tốc?"
"Ê, đùa gì vậy, nó chỉ là đi ngang qua thôi."
Cố Phù Du nhìn nó càng ngày càng gần, linh cảm hoang đường cũng càng ngày càng mãnh liệt, trái tim gần như muốn lao ra khỏi lồ ng ngực.
Cố Phù Du giống như điên dại mà lẩm bẩm: "Ta điên rồi, ta sắp điên rồi, ta nhất định là điên rồi..."
Theo một tiếng kinh hô của mọi người, nhịp tim của Cố Phù Du đập đến đỉnh điểm, linh thú hai bên dồn dập tránh ra, để lại một mảnh đất rộng lớn ở nơi nàng đang đứng.
Thần Long cuộn lại thân hình, đáp xuống trước mặt nàng.
Cố Phù Du đối diện với một đôi thú đồng màu hoàng kim, nàng có thể nhìn thấy hình dáng của nó.
Đây là một con Ngũ Trảo Thần Long, một con Bạch Long, so với thân hình che kín bầu trời của Long tộc thành niên thì con Bạch Long này quá mức nhỏ nhắn, nhưng so với các linh thú khác thì lại mạnh mẽ vạm vỡ.
Râu rồng của nó, lông bờm trên sống lưng cùng sau vuốt vuốt rồng đều không giống như bộ lông thật mà là một đoàn tuyết trắng, cực kỳ mềm mại, như mây như khói, theo gió nhẹ nhàng trôi đi.
Cố Phù Du che miệng, viền mắt nóng lên vì kích động, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, vì sợ rằng giấc mơ này sẽ tan mất.
Khi Bạch Long đến đây, Cố Phù Du theo bản năng lùi lại, nhưng nàng đã sớm bất tri bất giác đứng ở bên mép cầu đá, dưới chân giẫm lên không khí, cơ thể ngã về phía sau.
Nàng cảm thấy có một lúc không có trọng lượng, sau đó cảm thấy vòng eo bị xiết chặt.
Đuôi của Bạch Long cuốn lấy nàng, để nàng lên người nó.
Cố Phù Du ngơ ngác ngồi ở trên sống lưng Bạch Long, cảm giác mình bị phân thành hai nửa.
Một nửa không thể tin tưởng sự thật trước mắt, mình đang ngồi ở trên lưng một con Thần Long, hơn nữa nó hình như là đến bồi nàng tham gia cạnh tốc, chuyện này quá mức ảo diệu, một nửa cả người run rẩy, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng kêu run rẩy nhỏ vụn: "A a a a, ta sắp chết, ta sắp chết..."
Nàng cảm thấy mình sắp khóc, lệ ý trong mắt quá phức tạp.
Vui mừng, oan ức, ngạo nghễ, hoảng sợ, rất nhiều cung bậc cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Xung quanh có những tiếng xì xào bàn tán, người ở chỗ này hoàn toàn vì thế mà khiếp sợ.
Thần Long chở người, thế nhưng sẽ chở người.
Thanh Loan Thần Long kiêu ngạo, thân thể vĩnh viễn chỉ có bạn lữ và người nhà có tư cách cưỡi.
Bây giờ thế nhưng chở một tu sĩ nhân tộc chỉ có Luyện Khí đại viên mãn, nếu như nói Cố Phù Du là người nhà của Bạch Long, hiển nhiên không có khả năng, nhưng nếu nói là bạn lữ của nó, càng là không thể tưởng tượng.
Công chứng viên vội vội vàng vàng chạy vào, đi tới trước mặt Bạch Long, tựa hồ có chút kiêng kỵ, lại lùi lại hai bước, thi lễ với nó một cái, kêu lên: "Tam tiểu thư, tam tiểu thư."
Giọng nói cực kỳ khắc chế mà đè thấp xuống, kêu liên tiếp vài tiếng, gọi Cố Phù Du hoàn hồn.
"Tam tiểu thư, vị này...!vị này chính là..."
Cố Phù Du nói: "A, nó...!nó..."
Cố Phù Du đã là không biết nên làm vẻ mặt gì, nàng thấp giọng với giọng điệu không chắc chắn: "Nó có lẽ là đến cùng ta tham gia cạnh tốc."
"Chuyện này..."
"Không làm trái quy tắc chứ."
Bạch Long nghiêng đầu liếc công chứng viên một cái, công chứng viên lau lau mồ hôi lạnh bên trán, nói: "Không làm trái quy tắc, không làm trái quy tắc."
"Nếu như tam tiểu thư, ờm...!tới rồi, cạnh tốc sắp bắt đầu rồi."
"Được."
Công chứng viên còn chưa lui ra, bên trái bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạo, Tả Thiên Lãng đứng ở trên lưng Tam Đầu Xích Cưu [1], một chân giẫm lên đầu Xích Cưu, cao giọng nói với Cố Phù Du: "Thần Long cái gì, Cố Phù Du phô trương thanh thế thôi, vậy cũng hù dọa được các ngươi.
Thần Long nào trên thế gian này không có sừng rồng, các ngươi nhìn linh thú kia xem, có sừng rồng không? Nói không chừng là bò sát ở chỗ nào, cũng dám mạo xưng Thần Long."
[1] Tam Đầu Xích Cưu: Chim gáy đỏ ba đầu.
Kỳ thật từ đầu tới cuối Cố Phù Du và Bạch Long này cũng không xưng là Thần Long, đó cũng chỉ là những lời xì xào suy đoán của những người xung quanh.
Mọi người cũng đã sớm phát hiện Bạch Long này không có sừng rồng, chỉ có điều lúc trước Bạch Long xuất hiện thanh thế quá mạnh, mà mọi người đối với Long tộc trời sinh kính nể, cũng không dám trực tiếp lên tiếng hoài nghi.
Cố Phù Du lại hết sức rõ ràng, đây xác thật là một con Ngũ Trảo Thần Long.
Nó có sừng rồng, chỉ là bị chặt đứt.
Cố Phù Du ngồi ở trên sống lưng nó, có thể nhìn thấy rõ ràng, sừng rồng bị chặt đứt tận gốc, dường như bị một vũ khí sắc nhọn gây thương tích, sừng rồng đang khôi phục, bởi vì nơi vết thương kia mọc ra một sừng rồng mới, màu sắc nhạt hơn so với gốc rễ nhiều.
Cố Phù Du nghĩ thầm, này là có bao nhiêu đau đớn chứ.
Không kìm lòng được đưa tay sờ s0ạng, tay mới chạm được vào sừng gãy, Bạch Long phản ứng dữ dội, thân thể chấn động, làm Cố Phù Du ngã ra ngoài.
Cố Phù Du ngã xuống đất, cái mông té đau đớn, Bạch Long thò đầu qua, phát ra một trận âm thanh trầm thấp.
Cố Phù Du chống tay ở phía sau, hơi ngửa người ra sau, nói: "Xin lỗi, ta..."
Công chứng viên đã đánh tiếng chuông nhắc nhở chuẩn bị, Bạch Long lại lần nữa dùng đuôi quấn lấy eo nàng, lần này cách đầu rất xa, đặt Cố Phù Du ở giữa.
Chuông vàng vang lên một tiếng, mọi người thủ thế chờ phát động, thẳng muốn sử dụng linh thú lao xuống.
Bạch Long bỗng nhiên ngẩng đầu, ngâm một tiếng lên trời cao.
Tiếng rồng ngâm vang thẳng cửu tiêu.
Chúng linh thú đều đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên trước, những linh thú phẩm cấp tu vi hơi thấp thậm chí đều nằm liệt trên mặt đất.
Bạch Long mang theo Cố Phù Du, nhảy ra.
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại, mọi người ở trên cầu kéo linh thú quát lớn, để cho nó nhích người, chỉ có một ít tu vi cao chậm rãi đập cánh bay lên không trung.
Cố Phù Du nghĩ thầm, này có tính gian lận không.
Nhưng có vẻ như dùng Thần Long đến tham gia cạnh tốc cũng đã đủ gian lận.
Cố Phù Du cúi người xuống, ôm lấy Bạch Long.
[email protected]'n môi dưới, nụ cười tràn ra.
Nàng vùi mặt vào lông bờm trắng như tuyết trôi nổi ở trên lưng rồng, thứ kia nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mềm mại.
Trong lòng nàng có một cảm giác an tâm và thỏa mãn khôn kể.
Hẻm núi Vân Đoan có ba nơi hiểm yếu, hầu như mỗi lần không trung cạnh tốc đều phải bay qua ba địa phương này, một là đường Bàn Long, quanh co uốn lượn, hai là thác nước Đoạn Thiên, cao hơn ba ngàn thước, ba là Nhất Tuyển Thiên, con đường chật hẹp giữa rảnh của những tảng đá kỳ dị.
Mãi cho đến Nhất Tuyến Thiên, phía trên hẻm núi đều thiết lập phòng ngự trận pháp.
Khi chưa qua được Nhất Tuyến Thiên linh thú không thể bay ra hẻm núi, phá tan phòng ngự trận pháp, chỉ khi qua được Nhất Tuyển Thiên mới có thể mặc cho linh thú ngao du.
Bạch Long một kỵ trước tiên đã tới trước đường Bàn Long.
Đường Bàn Long quanh co, phía dưới có nhiều tảng đá sắc nhọn như răng cưa, ngay cả Long tộc ở