Khi Bạch Long mang theo Cố Phù Du về đích thì phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng của những người khác.
Những khán giả chờ ở điểm cuối trước kia khi nghênh đón người chiến thắng thì đều tuôn ra một trận tiếng động reo hò, nhưng lần này lại là nhiều tiếng kinh hô.
Bạch Long dừng ở trên vách núi.
Có lư hương đặt ở bên cạnh và một công chứng viên của thương hội đang đứng.
Có tiên sinh đang viết công văn, nhìn thấy người đầu tiên đến thì không trợn mắt há hốc mồm, chậm chạp không thể hạ bút.
Cố Phù Du ngồi ở trên lưng Bạch Long, tâm tình vẫn còn chưa thể bình tĩnh lại, lồ ng ngực phập phồng, nhẹ nhàng thở d0'c.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều khiếp sợ cùng kính nể, Cố Phù Du đi xuống đất, đứng ở bên cạnh Bạch Long, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là cáo mượn oai hùm.
Vẫn là công chứng viên kia trước tiên tỉnh táo lại, cao giọng quát: "Người đoạt giải nhất là —— Cố Phù Du của thành Tiêu Dao."
Xung quanh lúc này mới tuôn ra một tràng tiếng reo hò, mà tiếng reo hò này xen lẫn nhiều nghi hoặc, mờ mịt, không xác định.
Cố Phù Du không thể biết được tâm trạng của mình là gì.
Nếu đổi lại trước kia, đây là vinh quanh, là kỳ vọng mà nàng luôn luôn muốn, đạt được những thứ này nàng sẽ hạnh phúc đến phát điên, chỉ là hiện tại, trăm dặm lao nhanh mà đến, băng qua rừng đá, vượt qua dòng nước xiết, bay lên chín tầng trời, quá trình này để lại cho nàng cảm giác quá kịch liệt, thế cho nên cảm giác thỏa mãn sau khi đạt được thành quả này có vẻ quá vô vị, quá bình đạm.
Tiên sinh viết xong công văn, lấy công chứng ra, trình ra bằng hai tay đưa cho Cố Phù Du, nói: "Cố tam tiểu thư, đây là công văn chứng minh người đoạt giải nhất, sau đó có thể đến sòng bạc để đối lấy phần thưởng của cạnh tốc."
Cố Phù Du còn chưa tiếp nhận, phía sau lại là trận tiếng kinh hô.
Nàng quay đầu lại, một luồng gió lạnh phả vào mặt, thổi đến mức nàng không mở mắt nổi.
Chỉ có thể nghe được có âm thanh của cái gì đó đang khuấy động, nàng lấy tay che ở trên trán, nhìn thấy Bạch Long bay lên trời, đi về phương hướng nó đến.
Lòng Cố Phù Du đột nhiên hụt hẫng, nàng lấy công văn, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.
Nàng chạy vội trên hẻm núi cao, nhìn Bạch Long cưỡi mây đạp sương mù ở trên không trung, nàng gọi: "Ngươi chờ một chút.
Ngươi chờ một chút."
Thiên địa ảm đạm, mênh mông vạn dặm, gió lạnh xào xạc.
Cố Phù Du biết mình có thể sẽ không thể đuổi kịp nó, nhưng nàng vẫn tiếp tục đuổi theo trên bãi cỏ bên cạnh vách núi, nàng hét về phía không trung: "Tại sao ngươi lại muốn tới giúp ta?"
Theo đến nửa đường, càng cách càng xa.
Hai chân nàng đau nhức như nhũn ra, không thể không dừng lại, mím môi dưới, trầm giọng nói: "Tại sao ngươi lại tới giúp ta?"
Chợt nghe được một tiếng "gào rừ" xa xa, khá là quen thuộc.
Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen, như một cơn gió đen cuốn đến, Cố Phù Du ôm lấy nó, mừng rỡ không thôi: "A Phúc!"
Hóa ra là A Phúc đuổi theo bọn họ từ điểm bắt đầu ở hẻm núi cao đến đây.
Cố Phù Du sờ sờ đầu A Phúc, cười nói: "Rõ ràng bảo ngươi ở điểm bắt đầu chờ sư tỷ."
A Phúc liên tiếp "gào gừ, gào gừ".
Cố Phù Du nói: "Ta cũng không phải sư tỷ, ta nghe không hiểu.
Bỏ đi, ngươi tới thật đúng lúc."
Cố Phù Du đỡ nó, xoay người ngồi ở trên lưng nó, vỗ vỗ cổ nó: "A Phúc, đuổi theo đoàn mây đen ở phía trước..."
Cố Phù Du còn chưa dứt lời thì A Phúc đã đuổi theo Bạch Long ở đằng xa.
A Phúc tuy là ấu thú, tu vi cũng mới Luyện Khí đại viên mãn, nhưng không hổ là Chấn Mão, nó bắt đầu chạy, như gió như điện, chỉ luận tốc độ, cũng không thua linh thú Tích Cốc kỳ.
Bạch Long bay ở trên không trung, A Phúc chạy theo ở trên mặt đất, tuy không thể đuổi kịp, nhưng có thể xa xa mà đi theo, không đến nỗi làm mất đi dấu vết.
Cố Phù Du không hiểu tại sao Bạch Long lại trùng hợp xuất hiện ở đây, thật giống như là chuyên môn đến giúp nàng...
Nàng có một suy đoán, thế nhưng suy đoán này quá mức ngông cuồng, cho nên nàng cũng không dám nghĩ sâu.
Nhưng A Phúc đuổi theo càng lâu, con đường và cảnh sắc cũng trở nên quen thuộc, suy đoán kia càng thêm mãnh liệt.
Cố Phù Du thở gấp, giọng nói run rẩy nói: "A, A Phúc, chúng ta đi đường tắt, nhanh, chúng ta đi bên này, đi bên này."
Cố Phù Du bảo A Phúc thay đổi đường đi, điểm đến chính là sương phòng của khách đi3m lúc trước họ đã đặt.
A Phúc mang theo Cố Phù Du chạy nhanh ở trên núi đá chật hẹp thì gió lạnh kéo tới, Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn lên, một đám mây khói ập vào sương phòng ở đỉnh cao nhất của vách núi.
"A Phúc, A Phúc, nhanh lên."
A Phúc mang theo Cố Phù Du vọt tới trước sương phòng của các nàng, Cố Phù Du từ trên người A Phúc đi xuống, lảo đảo hai bước rồi đi vào lối vào.
Đầu óc nàng nóng lên, không thể nghĩ ra được nhiều thứ, sau khi bước vào phòng, ánh đèn mờ ảo, bên trong có có thứ gì đó đang bơi lội trong bóng tối.
Ánh mắt nàng nhìn về phía một bộ y phục trên giường, cơ thể nhào tới, đoạt lấy y phục ôm vào trong lòng.
Thân ảnh đang bơi lội dừng lại, trong thạch thất yên tĩnh một lúc.
Cố Phù Du nghe được tiếng hít thở hổn hển của mình, cổ họng nàng giật giật, đứng dậy bước hai bước về phía bóng đen: "Ta biết là ngươi, ngươi ở đây."
Thân ảnh kia chậm rãi ló đầu ra từ bên trong bóng tối, chính là Bạch Long, thân thể nó cuộn ở trên vách tường, đầu rồng áp xuống, hướng về phía Cố Phù Du.
Bạch Long trầm thấp khịt mũi thở ra một đạo hàn khí từ trong mũi.
Cố Phù Du mới vừa rồi còn đón gió chạy nhanh, tóc từ lâu đã rối tung rối mù, mấy sợi tóc trên trán vểnh cao, bị hàn khí của Bạch Long phun ra, lại uể oải héo xuống.
Đầu rồng của Bạch Long áp sát hơn một chút, Cố Phù Du lui về phía sau một bước, cho đến khi lui đến bên cạnh giường.
Bạch Long nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng muốt.
Cố Phù Du nhìn đôi thú đồng màu vàng kia, sợ hãi trong xương xốt làm cho hai chân nàng mềm nhũn, ngồi ở trên giường.
Cố Phù Du ôm chặt y phục tuyết trắng vào trong lòng, kích động có, sợ hãi có, đan xen vào nhau làm cho thân thể nàng run rẩy, đại não kích động đến đỉnh điểm, muốn ngất.
Cố Phù Du hít sâu một hơi, thăm dò hỏi: "Tỷ là sư tỷ sao?"
Giọng nói kiên định hơn: "Tỷ là Chung sư tỷ có phải không."
Con ngươi Bạch Long khẽ liếc, con ngươi có vẻ càng hẹp, cũng làm cho nó càng thêm uy nghiêm.
Thân hình Bạch Long chầm chậm bơi lội, râu rồng như mây mù tung bay, nó nhìn chằm chằm Cố Phù Du, không có trả lời.
Cố Phù Du nuốt nuốt nước bọt, nói: "Thành Tiêu Dao của chúng ta có một chuyện xưa..."
"Rất lâu trước kia, trên Thiên Cung có một vị tiên nữ, có một ngày hạ phàm, đáp xuống một rừng đào, cảnh sắc thâm u nhã trí, nơi sâu bên trong rừng đào có nước suối, nước suối trong vắt, tiên nữ thoát vũ y, để ở trên bờ, xuống suối tắm gội."
"Có một người chăn cừu đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng động liền đi đến bên suối, bên dưới kinh ngạc lấy đi vũ y của tiên nữ.
Tiên nữ liền không thể trở về trời được..."
Cố Phù Du nhìn thoáng qua Bạch Long, ôm chặt lấy y phục trắng, kéo toàn bộ ở trong ngực, hơi co lại về phía sau, nói: "Tỷ không nói cho ta...!ta...!ta liền không trả vũ y lại cho tỷ."
Bạch Long nhìn nàng một lúc, sau đó là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở miệng: "Cố Phù Du."
Giọng nói này hết sức quen thuộc, mặc dù hỗn loạn hơn nhiều so với giọng nói trong trẻo của Chung Mị Sơ, nhưng Cố Phù Du vẫn có thể nhận ra được đây là giọng của Chung Mị Sơ.
Đôi mắt nàng chợt sáng ngời, chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Long: "Chung sư tỷ, thật sự là tỷ, tỷ là Bạch Long, tỷ, tỷ chính là Bạch Long..."
"Ta..." Viền mắt Cố Phù Du dần dần đỏ lên, giọng nói run rẩy: "Ta có thể...!ta có thể ôm tỷ một cái không?"
Cố Phù Du đứng dậy, đi về phía Bạch Long, Bạch Long ngược lại lui về phía sau, hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"
Cố Phù Du kiên nhẫn hỏi: "Ta có thể ôm tỷ một cái không?"
Có một tiếng than nhẹ phát ra từ trong cổ họng Bạch Long, còn chưa đáp lại thì Cố Phù