Cố Phù Du: "..."
Lục lạc nằm bất động trên mặt đất, Cố Phù Du ngờ vực đi tới, nhặt lên đặt ở trước mặt xem tỉ mỉ.
Lục lại lại bắt đầu đinh linh linh điên cuồng, đâm vào màng nhĩ Cố Phù Du một cách đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều bồn chồn không yên, hận không thể ném cái lục lạc này xuống đất.
"Đây là Yểm Nhĩ Linh?"
Cố Phù Du quay đầu nhìn.
Chung Mị Sơ đứng ở sau lưng nàng, đang thu hồi Canh Thần, sắc mặt của nàng đã khôi phục như thường, sừng rồng trên trán cũng đã biến mất, ngoại trừ dáng vẻ mệt nhọc, viền mắt ửng đỏ thì đã không nhìn ra cái gì khác thường.
"Hẳn là nó." Liền một khắc sơ suất như vậy, lục lạc đã thoát ra khỏi tay nàng.
Cố Phù Du buồn bực nói: "Này!"
Yểm Nhĩ Linh bay thẳng đến trước mặt Chung Mị Sơ, bay quanh Chung Mị Sơ một vòng, tựa như đang quan sát nàng, cuối cùng lắc hai lần trước mặt nàng, âm thanh lần này có thể nói là dịu dàng.
Cố Phù Du cười mắng: "Còn là cái pháp khí xem người như đồ ăn."
Chung Mị Sơ nhìn trên Yểm Nhĩ Linh có vết máu, ánh mắt chuyển qua trên người Cố Phù Du: "Tay của ngươi..."
Cố Phù Du nghe vậy, mờ mịt giơ hai tay lên, tay phải của nàng có một vết thương sâu có thể thấy được xương, máu tươi chảy dài theo mu bàn tay nhỏ lên trên đất, lúc trước thể xác và tinh thần đều đặt ở trên người Chung Mị Sơ, hồn nhiên quên mất trên tay còn có vết thương.
"Đưa tay ra."
Cố Phù Du vâng lời nghe theo.
Chung Mị Sơ nắm lấy tay nàng, dẫn động một dòng nước thật nhỏ rửa sạch vết máu cho nàng, truyền linh lực vào khiến cho máu ngừng chảy.
Cố Phù Du mỉm cười nhìn nàng làm tất cả những điều này, cũng không cảm thấy vết thương đau chút nào.
Yểm Nhĩ Linh khẽ vang lên đinh linh linh, đáp xuống đỉnh đầu Chung Mị Sơ.
Mắt thấy Chung Mị Sơ hơi rũ đầu, đầu đẩy lục lạc một cái, dáng dấp thật là dễ gần.
Cố Phù Du không nhịn được cười ra tiếng: "Nó thật giống như rất thích tỷ."
Chung Mị Sơ lơ đãng đáp một tiếng: "Ừm."
Cố Phù Du nghĩ thầm, Yếm Nhĩ Linh này từ đầu tới cuối không có tỏ ra tính công kích rất mạnh, nếu thật sự giống y như trong sách, Yểm Nhĩ Linh triển khai hết toàn bộ thần uy thì không chỉ là mức độ này.
Nàng cân nhắc nói: "Nói không chừng là chúng ta đi nhầm vào lĩnh vực của nó, mà không phải nó chủ động công kích chúng ta."
Các nàng sẽ rơi vào ảo cảnh khó có thể tự thoát ra, chỉ vì khúc mắc trong lòng chưa được giải.
Cố Phù Du nghĩ, Cửu Cung Bát Quái Trận bên ngoài là để bảo hộ Yểm Nhĩ Linh này, có khả năng Tư thế thúc cũng đi nhầm vào nơi này, bị Yểm Nhĩ Linh gây thương tích mới dẫn đến linh đài bị tổn thương.
Nàng suy nghĩ bay xa, trên tay đột nhiên tê rần.
Chung Mị Sơ dùng khăn tay băng bó đơn giản cho nàng một chút rồi dùng sức buộc kết lại.
Cố Phù Du nhìn kết trên mu bàn tay, giống như một đôi tai của thỏ trắng.
Nàng dùng tay gảy một cái.
Chung Mị Sơ nói: "Lần sau đừng làm việc ngốc như dùng tay nắm kiếm như vậy nữa." Giọng điệu của nàng tràn đầy bất đắc dĩ.
Hóa ra nàng đã nhớ lại những chuyện xảy ra khi trầm mê ảo cảnh.
Cố Phù Du đang muốn mở miệng nói chuyện.
Mặt đất ầm vang chấn động, đất trời rung chuyển.
Sắc mặt Cố Phù Du biến sắc: "Là Cố Hoài Ưu bọn họ!?"
Chung Mị Sơ nói: "Đi qua nhìn xem."
Hai người chạy về phương hướng truyền đến động tĩnh.
Trên đường đi, Chung Mị Sơ nắm lấy Yểm Nhĩ Linh trên đầu, đặt vào trong tay Cố Phù Du, nói: "Yểm Nhĩ Linh này là vật vô chủ, ngươi thử điều khiển nó một chút xem, giữ lại hộ thân."
Cố Phù Du cầm Yểm Nhĩ Linh, Yểm Nhĩ Linh leng keng leng keng vang lên, hiển nhiên là đang phản đối.
Khóe miệng Cố Phù Du xụ xuống.
Yểm Nhĩ Linh này không có ngoan chút nào, điều khiển nó? Điều khiển Canh Thần còn dễ hơn điều khiển nó.
Hai người ra khỏi hành lang đá, đi theo một cái thông đạo thì đột nhiên trước mắt hiện ra một tòa cung điện nguy nga.
Trước cung điện có hai nhóm người đang giao thủ, một phương trong đó chính là Cố Hoài Ưu và Tư Miểu.
Tư Miểu tức giận mắng một người: "Đồ khốn nạn! Đê tiện vô liêm sỉ, không ai trên thế gian này có thể phù hộ ngươi!"
Cố Phù Du nghĩ thầm tuy có lúc miệng Tư Miểu không lưu tình, nhưng dù gì cũng là một tiểu thư khuê các, hiếm khi nói những lời thô tu.c.
Bây giờ nói lời thô tu.c nhục mạ, tất nhiên đã vô cùng tức giận.
Tu vi của hai người Cố Hoài Ưu và Tư Miểu không yếu, hai bên ngang tài ngang sức.
Có ba người khác đứng ở trên bậc thang của điện, đứng ở trên quan sát.
Người đứng ở giữa một thân cẩm bào tuyết trắng viền vàng, gương mặt gầy gò, cười khinh thường nhìn xuống, chính là Tả Thiên Y.
Lời kia của Tư Miểu là mắng hắn.
Tả Thiên Y khinh thường hừ một tiếng, nói: "Đám tiện dân kia không biết điều, tự mình tìm chết.
Cha ngươi bởi vì hai cái mạng tiện gây rắc rối.
Tả gia ta chính là con trai của Thiên Đạo, được Thiên Mệnh che chở.
Chọc ta? Kết quả như thế nào, cha ngươi rơi vào hầm ngầm, lâm vào tầng tầng nguy hiểm.
Còn muốn tìm ta hỏi tội, rơi vào kết cục như vậy là đầu óc hắn có vấn đề, tự mình chuốc lấy cực khổ, không thể trách ta không phù hộ hắn được."
Hai tên thuộc hạ của Tả Thiên Y đột nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí cửa động nơi hai người Cố Phù Du đang đứng, nói: "Thành chủ, có người tới."
Cố Phù Du và Chung Mị Sơ thấy đã bị phát hiện, cũng không hề trốn, đơn giản đi ra ngoài.
Bên trong mấy câu nói của Tả Thiên Y ẩn giấu không ít tin tức.
Cố Phù Du liền có thể đoán ra được một hai, cho nên ngữ khí thập phần không tốt: "Tả Thiên Y, sao ngươi lại ở chỗ này."
Cố Hoài Ưu nghe được âm thanh, trong lúc giao thủ nhìn qua, thấy là hai người các nàng, tâm trạng cũng nhẹ nhõm, hét lớn: "A Man, bá tánh Ninh thành rơi xuống đều ở trong cung điện, Chung sư tỷ, làm phiền tỷ đưa bọn họ và A Man nhanh chóng rời đi, không cần dây dưa với Tả Thiên Y."
Cố Phù Du thấy Cố Hoài Ưu và Tư Miểu đang đánh hòa với hai tên thủ hạ của Tả Thiên Y, có tâm muốn Chung Mị Sơ ra tay giúp đỡ, đồng thời lại nghi hoặc Cam Phụng Trung đi đâu rồi.
Đang suy nghĩ đến chỗ này, mặt đất lại chấn động, rầm vang một tiếng lớn.
Mái ngói của tòa cung điện trước mặt mọi người bị phá tan.
Linh lực xao động, hai bóng người bay ra, một trên một dưới, đang giao thủ.
Một người bảo đao hàn quang, một người chưởng phong mạnh mẽ, mọi người nhìn lại chỉ thấy được ngàn đạo ánh đao, vạn đạo chưởng ảnh.
Chính là Cam Phụng Trung và thủ hạ Yến Chi của Tả Thiên Y.
Nếu không phải hai người đánh khắc chế, nơi này lại có phòng ngự trận pháp, chỗ này sớm đã bị hai người bọn họ xé nát.
Lúc Yến Chi giao thủ với Cam Phụng Trung, vẫn chú ý đến an nguy của Tả Thiên Y, dư quang liếc thấy hai người Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, con ngươi bỗng nhiên trừng lên, hô: "Thành chủ, Yểm Nhĩ Linh ở trên tay Cố Phù Du."
Một lời như sấm nổ ở bên tai mấy người.
Ánh mắt của Tả Thiên Y luôn bị Chung Mị Sơ hấp dẫn, ngược lại chưa từng để ý đến Cố Phù Du, bây giờ được Yến Chi nhắc nhở, hắn liền nhìn về phía Cố Phù Du.
Cố Phù Du vẫn luôn muốn thu hồi Yểm Nhĩ Linh, nhưng Yểm Nhĩ Linh trước sau không chịu hợp tác, kết quả bị Yến Chi và Tả Thiên Y nhìn thấy.
Tả Thiên Y lần này vẫn luôn ở trong bóng tối đi theo phía sau đám người Cố Phù Du, đi theo bọn họ lại vào nơi này một lần nữa, một là vì diệt khẩu bá tánh Ninh thành ở hầm ngầm, hai chính là vì pháp khí Yểm Nhĩ Linh.
Lần trước hắn ở đây thấy Yểm Nhĩ Linh hiện thân một lần, chỉ cảm thấy quen mắt, trở về tra mới biết đó là pháp khí Yểm Nhĩ Linh.
Thấy loại bảo vật như vậy, tự nhiên lòng ngứa ngáy khó nhịn, muốn thu làm của riêng.
Tả Thiên Y cười to hai tiếng: "Ông trời phù hộ, Vũ Phách, Vân Hồn, đoạt lấy Yểm Nhĩ Linh."
Ở bên trên Tả Thiên Y coi như là nhìn vừa mắt, cũng tốt xấu gì cũng phải làm dáng một chút, bây giờ rơi xuống hầm ngầm, càng muốn trực tiếp động thủ cướp đồ.
Cố Phù Du không khỏi nói: "Không biết xấu hổ!"
Tiếng nói vừa dứt, hai người phía sau Tả Thiên Y lóe lên, thoáng chốc đã đến trước mặt Cố Phù Du.
Cố Phù Du toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Hai bàn tay của hai người kia đè xu0'ng về phía nàng, nàng không thể phản kháng