Tả Thiên Y từng bước một đi tới, đáp xuống đất không hề có một tiếng động, hắn nghiêng mặt nhìn mọi người ở trong trận pháp, nói: "Vốn muốn yên lặng không một tiếng động giải quyết các ngươi, giữ lại một chút hòa khí với Ninh thành."
"Quên đi." Tựa như quyết định ném hay không ném một bộ xiêm y cũng không đáng kể.
Tả Thiên Y con ngươi nhẹ nhàng đảo về phía Cố Phù Du, trên mặt là cười khéo léo: "Tam tiểu thư, nếu ngươi chủ động giao Yểm Nhĩ Linh ra, chúng ta có thể tránh đi rất nhiều không vui, ngươi cũng là như hoa như ngọc, chính trực thanh xuân niên thiếu, rơi vào kết cục thân thể tàn tạ, không khỏi thê lương."
Một người nắm chặt tay thành quyền, hai mắt đỏ thẫm, quát: "Tam tiểu thư là ái nữ của Cố thành chủ, nếu như ngươi làm tổn thương nàng, Cố thành chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tả Thiên Y nhếch khóe miệng, nâng cầm nhìn mọi người: "Các ngươi đều chết rồi, ai biết các ngươi chết như thế nào..."
Một câu chưa nói xong, một bóng người đột nhiên xông ra, hét lên: "Tả Thiên Y, ta giết ngươi!"
Mọi người cả kinh nói: "A Mông?!"
Cố Phù Du thất thanh kêu lên: "A Mông không được!"
Tả Thiên Y khóe mắt dư quăng quét được bóng người, thả linh lực ra.
Khi A Mông vọt tới trước người hắn một bước thì đột nhiên cảm thấy áp lực như núi, hai chân mềm nhũn ra, quỳ xuống.
Bản thân Tả Thiên Y thiên phú không thấp, lại có tài nguyên tốt nhất của Tả gia, chính là một kẻ đam mê tửu sắc, sống tốt hơn hai trăm năm, năm này qua tháng nọ, cũng đã Tích Cốc sơ kỳ.
A Mông là một phàm nhân chưa tu tiên, ở trước mặt hắn không hề có chút sức phản kháng.
Cố Phù Du vội la lên: "Tả Thiên Y, Yểm Nhĩ Linh cho ngươi! Thả nàng ra!"
Tả Thiên Y cúi người xuống, nắm lấy cằm A Mông nâng lên, nhìn trái nhìn phải, cười nói: "Muộn rồi."
Hắn chính là đang đánh giá tướng mạo của A Mông, ai ngờ được đột ngột sinh ra biến cố.
A Mông vốn bị linh lực của hắn ép đến không thể động đậy đột nhiên nổi dậy.
A Mông viền mắt đỏ bừng, trên mặt hiện ra vẻ điên cuồng, hai tay cầm một cây chủy thủ đâm về phía cổ Tả Thiên Y.
Hai người cách quá gần, Tả Thiên Y lại hoàn toàn không ngờ được một người phàm nhân có thể tránh khỏi ràng buộc của hắn, hốt hoảng lui về phía sau, tránh đi vết thương trí mạng.
Chủy thủ của A Mông thuận thế mà lên, vẩy một cái, vạch một đường từ gò má cho đến lông mày Tả Thiên Y.
A Mông là thân thể phàm nhân, không sợ chết cùng oán giận tràn ngập hóa thành một ý chí cứng như sắt, phản kháng lại uy thế của tu sĩ Tích Cốc kỳ, mà đòn đánh này giống như do sức mạnh toàn thân nàng biến thành, sau khi đâm ra thất khiếu [1] chảy máu, cảm thấy kinh mạch cả người giống như gãy vỡ, ngã xuống đất, lại khó có thể đứng dậy.
[1] Thất khiếu: Bảy lỗ trong thân thể người ta gồm 2 tai, 2 mắt, 2 mũi, 1 miệng.
Tuy là như vậy nhưng cũng để mọi người chấn động không thôi.
Tả Thiên Y sờ sờ gò má bị đâm đến đau nhói, nhìn vết máu trên tay, hung hăng trừng mắt về phía A Mông trước mặt, thẹn quá thành giận, mắng: "Kỹ nữ."
Nhấc chân đá vào bụng nàng.
"Phong đến!"
Bình địa bỗng nhiên sinh ra một cơn gió mạnh, gió từ dưới lên, làm Tả Thiên Y không tự giác chớp chớp mắt, lại mở mắt ra thì đã thấy một người đang ôm A Mông trở về.
Tả Thiên Y lạnh lùng nói: "Cố Phù Du."
Hắn thấy Cố Phù Du cứu A Mông, cực kỳ bất mãn, tiện tay vung lên, phá đi thuật pháp mà bùa chú Cố Phù Du triệu đến, lại vẫy tay một cái, cuồng phong đột nhiên nổi lên, vây nhốt Cố Phù Du và A Mông, hắn nói: "Đây mới gọi là —— Phong đến!"
Gió hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, tấn công từ mọi hướng.
Cố Phù Du ôm lấy A Mông, không kịp tìm bùa chú, chỉ có thể lấy linh lực của mình để mở ra phòng ngự trận pháp.
Trận pháp gần như vừa mở ra liền bị đao gió chém phá, đao gió so với lưỡi đao còn lợi hơn, chỉ là cọ xát một chút cũng đã lập tức tróc da tróc thịt.
Bá tánh Ninh thành nói: "Tam tiểu thư!"
Cố Phù Du kêu lên: "Đừng lại đây, đều vào bên trong trận pháp của Tư thế thúc đi!"
Mặc dù Cố Phù Du không ngừng khai triển trận pháp, trên người vẫn bị lưỡi đao gió cắt ra rất nhiều vết thương.
Đối mặt với Trúc Cơ kỳ, nàng vẫn còn có thể có sử dụng thủ đoạn, nhưng khi đối mặt với Tích Cốc kỳ, nàng chỉ có thể chịu đòn, đây là khoảng cách thực lực không thể vượt qua.
Nàng lòng sinh khiếp ý, muốn triệu hoán Chung Mị Sơ vào, nhưng vừa mới ngưng tụ linh lực thì đã cắn chặt răng, từ bỏ.
Chung Mị Sơ đang ở bên ngoài chống lại hai tên Kim Đan kỳ, nếu nàng triệu hoán Chung Mị Sơ vào đây, hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ kia tất nhiên sẽ đuổi theo.
Chung Mị Sơ lấy một địch hai vốn đã không dễ, cũng may trong lòng chuyên tâm không có suy nghĩ chuyện gì khác, nếu như tiến vào đây, nơi này có nàng và những bá tánh Ninh thành, Chung Mị Sơ kiêng kỵ càng nhiều, bó tay bó chân, càng thêm gian nan.
Triệu hoán Chung Mị Sơ tuy có thể giải trừ cơn nguy cấp trước mắt nhưng sẽ mang lại không biết bao nhiêu phiền phức.
Cố Phù Du thấy rõ kéo dài lâu không phải là biện pháp, sau khi triển khai phòng ngự trận pháp lần thứ hai bị phá, nàng cũng không lại nhọc lòng ngưng tụ, mà là để trống tay tìm kiếm bùa chú.
Cuối cùng trước khi bị lưỡi đao gió chém thành thịt nát, lấy ra một tấm bùa chú thuộc tính mộc, hét lên: "Linh đến!"
Bùa chú phiêu đãng ở trong gió, khi linh quang mở ra thì dây leo vặn vẹo lao ra, nhanh chóng sinh trưởng tạo thành một bức tường cây, nổ tung quay xung quanh cuồng phong, che ở giữa Tả Thiên Y và Cố Phù Du.
Phong mộc tương khắc, mà uy lực của bùa chú có thể có uy lực tương đương với pháp thuật của Tả Thiên Y cũng bởi vì nó là do Tư Miểu luyện chế.
Tu vi càng cao, bùa chú luyện chế ra uy lực càng mạnh, muốn luyện ra cũng càng khó khăn, Tư Miểu không tinh đạo này, không luyện qua được mấy tấm, trên tay Cố Phù Du cũng có một tấm bùa này.
Không có cuồng phong, Cố Phù Du ôm A Mông từ không trung đáp xuống.
Hai người chằng chịt vết thương, bá tánh Ninh thành chạy tới, ôm lấy hai người kéo vào trong trận pháp.
Cố Phù Du nhìn A Mông, trong lòng chợt lạnh, lúc trước ở trong cuồn phong không cảm nhận được, A Mông cả người lạnh lẽo, đã không còn hơi thở.
Nàng dựa vào trên người A Mông lắng nghe, cũng không thể nghe thấy được nhịp tim.
Có Phù Du có chút ngây người.
A Mông phản kháng lại Tả Thiên Y, chịu đựng uy thế của tu sĩ Tích Cốc, khi đó kinh mạch phỏng chừng đều đã vỡ tan, cho nên thất khiếu mới chảy máu, sau đó lại rơi vào bên trong đao gió cuồng phong.
Cố Phù Du không biết sau khi nàng chịu đựng uy thế của Tả Thiên Y liền không xong rồi, vẫn luôn nghĩ rằng do mình không có bảo vệ tốt nàng nên mới...
Có một người cất tiếng đau buồn nói: "Tam tiểu thư, A Mông nàng..."
Nàng lục lọi trong túi trữ vật một trận, những đan dược có hiệu quả chữa thương đều lấy ra, nói: "Các ngươi, các ngươi cho nàng ăn đi, không có việc gì, không có việc gì, ta đi tìm Tư Miểu, Tư Miểu có thể chữa cho nàng."
Cố Phù Du mới bước ra phòng ngự trận pháp, Tả Thiên Y đã phá dây leo xông tới.
Cố Phù Du không nghĩ ra được biện pháp đối phó hắn, lắc mạnh Yểm Nhĩ Linh, nói: "Ngươi không thể sử dụng năng lực của ngươi sao!"
Lúc trước nàng đã sử dụng rất nhiều lần, Yểm Nhĩ Linh đều không nghe nàng sai khiến.
Tả Thiên Y nói: "Cố Phù Du, ngươi xem, nếu như từ lúc bắt đầu ngươi chủ động đưa Yểm Nhĩ Linh cho ta thì sẽ không đến nước này, ầm ĩ thành như vậy, ai cũng không vui."
Cố Phù Du ánh mắt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi: "Thiện ác có báo, thiên lý rõ ràng.
Tả Thiên Y, Tả gia các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt."
"Vậy sao?"
Lần này cuồng phong không phải che trời lấp đất mà là ngưng tụ ở một chỗ, giống như một bàn tay lớn.
Cố Phù Du mới kết ra phòng ngự trận pháp lập tức bị đánh tan.
Thân thể nàng bị bàn tay to kia đè lại, đụng vào trên điện trụ, phun ra một ngụm máu.
Còn chưa ngã xuống, Tả Thiên Y đã đánh tới, một tay bóp lấy cổ nàng, đè nàng vào trên điện trụ, cười nói: "Trời phạt đâu? Tại sao không nhìn thấy?"
"A."
Tả Thiên T siết chặt tay phải của Cố Phù Du.
Trên tay nàng nắm Yểm Nhĩ Linh, khi bị bóp mạnh, miệng vết thương ở lòng bàn tay vỡ ra, máu tươi lại tràn ra ngoài, dính ở trên Yểm Nhĩ.
Đinh linh linh vang nhẹ lên một tiếng.
Tả Thiên Y bất giác trừng lớn hai mắt, bởi vì người vẫn còn bị hắn siết ở trong tay lúc nãy thế nhưng lại đột nhiên biến mắt ở ngay trước mặt, chỉ để lại dấu vết bị đâm nứt ở trên điện trụ.
Hắn mờ mịt nhìn tay mình, siết chặt, xác nhận không phải áo giác.
Trong lúc hoảng hốt, Cố Phù Du lại xuất hiện ở trước mặt hắn, bộp một tiếng, một bạt tay đánh hắn nghiêng mặt qua một bên.
Bạt tay này là chân thật, không phải ảo cảnh.
Trên mặt Tả Thiên Y đau rát, chuyện này đối với hắn không thể nghi ngờ là nhục nhã rất lớn, hắn lập tức đỏ mặt tím tai: "Cố Phù Du!"
Hắn ý thức được là Yểm Nhĩ Linh tác quái, lúc trước không nghĩ tới bởi vì pháp khí như Yểm Nhĩ Linh, chịu lôi kiếp của Đại Thừa kỳ, sinh ra linh thức không giống bình thường, đã không phải là người bình thường có thể thuần phục.
Hắn vốn tưởng rằng Cố Phù Du không thao túng được nó.
Hắn lấy một thanh linh kiếm từ trong nhẫn trữ vật ra, vung kiếm chém.
Đụng tới Cố Phù Du thì xác thực như đảo loạn mặt trăng trong nước, đẩy ra một tầng gợn sóng, cũng không có chạm vào thực thể, thân hình của Cố Phù Du lại biến mất.
Tả Thiên Y lập tức cảnh giác, âm thầm suy tư, sợ hãi mình không địch lại được thần uy của Yểm Nhĩ Linh, muốn gọi Yến Chi, bất thình lình cảm thấy hàn khí sắc bén ở phía sau.
Hắn nghiêng người tránh thoát, sau lưng vẫn bị cắt ra một vết thương.
Cố Phù Du cầm một thanh kiếm thai màu đen, Yểm Nhĩ Linh lơ lửng ở bên người, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Cố Phù Du lại xông tới, thân hình lại biến mất, tựa hồ hòa làm một thể với không khí.
Tả Thiên Y cảm thấy Cố Phù Du ở khắp mọi nơi, thanh kiếm thai âm u đen lãnh kia làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Điều này làm cho hắn vừa thẹn vừa giận, phóng ra tất cả linh lực, hình thành một đạo uy áp.
Hai đầu gối của Cố Phù Du mềm nhũn, lảo đảo một bước.
Yểm Nhĩ Linh có thể thi triển ảo ảnh thần thông, mê hoặc