Gió lạnh đìu hiu, ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành.
“Ninh Tương Y, ngươi cảm thấy, ngươi còn có thể trốn đi đâu?” Giọng nam lạnh lùng khàn khàn từ từ đưa lại, quả thực là ung dung không vội, nhưng cổ họng như mắc cát, khiến người nghe rất không thoải mái.
Một cơn gió lạnh thổi tới làm cánh cửa gỗ của ngôi miếu đổ nát đập cành cạnh, một bóng người màu đen bạc vững bước đi vào, góc áo tung bay phấp phới, phía trên là giao long giương nanh múa vuốt được thêu bằng sợi màu đỏ thẫm và chỉ vàng, lúc bay qua bay lại sinh động như thật, giống như có sức sống.
Chỉ dòm một góc thôi cũng đủ biết được tướng mạo, sự tinh tế đó hoàn toàn không hợp với ngôi miếu tồi tàn đổ nát này chút nào.
Theo vào còn có một đám vệ binh Nguyệt Long mặc áo giáp mềm màu trắng bạc, được huấn luyện nghiêm chỉnh. Bọn họ nhẹ nhàng khiêng một cái ghế dựa Thái sư đặt ở trong miếu, đợi nam tử nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh chóng phong tỏa tất cả phương hướng của ngôi miếu đổ nát, cả quá trình hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, nhưng vẫn lộ ra một luồng sát khí, khiến cho người ta không có chỗ để trốn! Hay cho một đội ngũ tỉnh nhuệ, hay cho một vị nhiếp chính vương! Một tiếng ho khan trầm thấp, một nữ nhân bị thương rất nặng, hơi thở bất ổn cười cười.
Dáng vẻ nàng vô cùng thê thảm, có thể nói đổi thành bất cứ ai đứng ở đây đều sẽ không nhãn tâm, dưới tình cảnh không còn đường lui, nàng đẩy lùi người hắn đưa tới, lẻ loi trơ trọi ngồi trên mặt đất của ngôi miếu đổ nát, chờ đợi hắn đến.
Võ công bị phế, tay chân bị gãy, nàng chịu cực hình trong nhà lao của nhiếp chính vương nửa tháng, cuối cùng vận hết sức người sức của, nàng vất vả lắm mới trốn được, không ngờ vẫn bị hắn tìm được ở đây… Trong tình cảnh như vậy mà nàng còn cười được khiến nam tử lạnh lùng như băng ngồi ngay ngắn trên ghế cũng phải nể hơn đôi phần.
“Ninh Úc, nói ra thì… ngươi còn phải gọi †a một tiếng hoàng tỷ.” Giọng nàng khê đặc, lúc ngẩng đầu, đôi mắt như vì sao giá lạnh lộ ra trong mái tóc rối loạn ẩn chứa sự trào phúng.
Ninh Úc cười lạnh lùng, giữa hàng lông mày trên khuôn mặt vô cùng khôi ngô hiện lên tia trào phúng, hắn ngẩng đầu, †ừ trên cao nhìn xuống nàng, bất chợt lộ ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng.
“Hoàng tỷ sao? Ta chỉ biết là nàng ấy muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết.” Không ngờ lời nói của hắn lại khiến cho Ninh Tương Y cười đến nỗi thở không ra hơi, nàng vừa ho vừa thở, mắt rực lên một tia sáng ác độc.
“Cho nên… Nàng ta muốn một nam nhân khác, ngươi… cũng sẽ đưa nàng ta lên giường đối phương sao?” Lời nói của nàng khiến Ninh Úc khẽ nhướng đôi mắt lạnh lẽo, một luồng hơi lạnh như có thực thể tỏa ra bốn phía, khiến những người khác ở đây không dám thở mạnh! Ninh Úc vung tay lên, Ninh Tương Y lập tức cảm giác có một luồng sức mạnh ập tới, cả người nàng bị hất sang một bên, miệng phun ra một ngụm máu! Trong vũng máu còn lẫn cả cục máu ứ bầm, nhìn mà giật mình!
“Không biết sống chết.” Bây giờ Ninh Tương Y không có gì cả, hắn chỉ phất tay đã có thể hủy diệt sự sống của nàng.
Đau nhức, toàn thân đều đau nhức! Ninh Tương Y thừa biết nàng bị thương quá nặng, cho dù Ninh Úc không đến, nàng cũng không sống nổi…
Có điều, mẹ nó nàng thật sự không cam tâm! Nàng lau máu bên môi, tức giận nói: “Sao vậy? Ta nói sai sao? Có đôi khi, ta vẫn… vẫn thật sự không biết, ngươi có thật sự thích nàng ta hay không, ta chỉ biết là, ta thích Ninh Giác thì tuyệt đối sẽ không cho phép hắn có nữ nhân khác!” Chương 1 BỊ hành hạ chết thảm.
Nói đến đây, không đợi Ninh Úc bộc phát sát ý lạnh lẽo, nàng đã suy sụp ngã xuống, như thể nhắc đến người kia là nàng lập tức bị rút cạn sức sống.
Nàng đột nhiên im lặng rồi lại bật cười tê tái, tiếng cười vang vọng trong ngôi miếu nghe vô cùng thê lương.
Một lát sau nàng mới lẩm bẩm: “…Có lẽ, đây chính là nguyên nhân vì sao ta rơi vào kết cục như vậy, còn ngươi lại sống tốt… Trước kia ta đã nghe người ta nói…
Nói gì mà cảnh giới cao nhất của tình yêu… là giúp người ấy toại nguyện…”
Nhưng nghiền ngẫm ý nghĩa của nó, nàng càng cảm thấy buồn nôn! Nàng võ nghệ cao cường, trên người có không gian, đáng