Đau nhức… Máu chảy róc rách từ cổ, nàng vốn cho rằng máu mình sắp chảy hết! Không ngờ vẫn còn nhiều như vậy, cứ chảy cứ chảy mãi, không biết bao lâu mới tắt thở hết hơi!
Nỗi đau đớn đó đủ để cho người ta nhớ rõ cả đời! Ninh Tương Y bỗng nhiên bừng tỉnh! Nàng ôm cổ thở hổn hển! Trong mơ cảm giác ngạt thở đó lại tái hiện, dường như đã khắc sâu vào xương tủy, trở thành giấc mơ ám ảnh cả đời! Nhìn lãnh cung tiêu điều trước mắt, Ninh Tương Y trở nên hoảng hốt, đúng rồi, nàng đã tái sinh được ba ngày, vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, dường như nàng nhìn thấy dấu ấn hoa sen trên ngón tay phát ra ánh sáng, sau đó nàng trở lại năm bảy tuổi, thời thơ ấu vẫn còn chưa trốn ra khỏi lãnh cung.
Mà tại sao nàng lại ở lãnh cung, nói ra thì rất dài dòng.
Đất nước này là một thời không khác tương tự với triều Đường, trong lịch sử chia rẽ sẽ xảy ra vào triều Hán, cuối cùng tạo nên vương triều Đại Dục hiện tại, đã hưng thịnh hai đời, bây giờ là đời thứ ba.
Trải qua đời thứ nhất gầy dựng đắp xây cùng đời thứ hai phát triển lớn mạnh, bây giờ vương triều Đại Dục phồn vinh hơn bao giờ hết, quốc vương Ninh Kham đang ở độ tuổi trung niên, tinh lực vô hạn, chính là độ tuổi ôm hoài bão lớn lao, triển khai những kế hoạch lớn, đăng cơ vài chục năm lần lượt chỉnh phục được mấy nước nhỏ xung quanh, mở rộng quốc thổ, khuếch trương quốc uy, lập công lao bất hủ, là minh quân được người người tán tụng.
Yêu giang sơn thì cũng yêu mỹ nhân, vị hoàng đế nắm giữ thiên hạ này vô cùng đam mê nữ sắc, từng có hoàng đế sở hữu ba ngàn giai nhân, còn hậu cung của ông ta có đủ ba vạn người, đồng thời còn có xu hướng mở rộng, ông ta càng thích nữ nhân cướp được, mà mẫu thân của Ninh Tương Y chính là người năm đó Ninh Kham cướp được.
Khác với chiến lợi phẩm trước kia, khi cướp được Tuyết Liên, bà đã mang thai một tháng.
Lúc đầu bởi vì hoàng đế vội vàng rút quân về triều nên không phát hiện, chờ tới khi phát hiện ra thì đã muộn.
Ninh Kham không hề để ý đến việc nữ nhân cướp được không còn trinh tiết, nhưng việc mang thai thì rành rành là sự sỉ nhục, cho nên ông ta hạ lệnh cho Tuyết Liên cũng chính là Tuyết phi mới được phong bỏ đứa bé, nhưng Tuyết phi lấy cái chết uy hiếp, thề sống chết không theo! Điều khiến người ta bất ngờ là, Ninh Kham xưa nay luôn cố chấp lại khuất phục, cuối cùng ông ta hạ lệnh cấm bắt tất cả những người biết chuyện không thể giết im miệng, thừa nhận nữ nhi mà bà sinh, đồng thời đặt tên là Tương Y, Ninh Tương Y.
Đây hoàn toàn không phải là tên của một công chúa, mà là người đàn ông lớn mạnh kia đang dùng cái tên này để tuyên bố tình yêu của mình với nữ nhân quật cường kia. Ông ta, đế vương một đời, có được ba vạn người đẹp, vậy mà lại muốn cùng một người liền cành chung mộ, gắn bó sinh tử (*).
(*) Tương Y có nghĩa là gắn bó, nương tựa nhau.
Dưới việc chiêu cáo cái tên Ninh Tương Y này, Tuyết phi cũng được ân sủng đến cực hạn! Đáng tiếc, bà vốn không phải là nữ nhân giỏi bày mưu tính kế, cho dù được Ninh Kham bảo vệ nghiêm ngặt, cuối cùng bà vẫn không thể tránh khỏi những mưu toan cạm bẫy của hậu cung, vào năm Ninh Tương Y ba tuổi, vì trúng độc mà bà nhắm mắt xuôi tay, đồng thời trước khi chết bà nói với con gái của mình sự thật rằng nàng không phải là con ruột của đế vương.
Càng không cần nói năm đó Ninh Kham đau lòng và tức giận dường nào! Mất đi mẫu thân được sủng ái, bởi vì thân phận đặc thù nên chỉ trong vòng một đêm Ninh Tương Y trở nên cực kỳ không được chào đón.
Ninh Kham không chịu gặp lại nàng, còn đám phi tử ghen ghét với Tuyết phi càng mừng rỡ bỏ đá xuống giếng, tiểu công chúa vừa không được sủng ái lại không có nhà ngoại, sau khi bị đày vào lãnh cung chưa đầy hai tháng đã bị bệnh, kiếp trước nàng tái sinh vào năm ba tuổi, nhưng kiếp này lại muộn bốn năm.
Kiếp trước nàng rất may mắn, tỉnh lại không lâu đã gặp được sư phụ đến Đại Dục thăm viếng, được thu làm đồ đệ đưa đến núi Vân Đỉnh.
Bây giờ nàng bảy tuổi mới tái sinh đến, đã sớm bỏ lỡ cơ hội gặp mặt sư phụ, hơn nữa trong trí nhớ được thừa hưởng,