Ninh Kham nói từ tốn nhưng giọng nói kia lại vô cùng nguy hiểm, để lộ ra uy quyền của để vương.
Ninh Tương Y ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta, cất cao giọng nói: “Tất nhiên là đến để tố cáo với ngài!”
Lời của nàng làm mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, Ninh Kham im lặng một chốc, liếc mắt nhìn đám người bên dưới, lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn cáo ai?”
Ninh Tương Y mỉm cười, tuy vẻ mặt mệt mỏi, nhưng động tác khom lưng cúi đầu lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Dân nữ có ba cáo, mong bệ hạ làm chủ!”
“Nói!”
Tựa hồ không có chút sợ hãi nào đối với khí thế lạnh thấu xương của để vương, Ninh Tương Y nhìn người trên tường thành, bọn họ đều đang nhìn nàng chắm chằm, giống như lời nàng sắp nói ra không phải là lời nói mà là dao sắc vậy.
Trời u ám, vô số mây đen tụ lại như muốn mưa, giờ là đồng chí, gió lạnh thấu xương thổi mạnh, Ninh Tương Y vén sợi tóc ở hai là bên tai lên, hít sâu một hơi, thong dong nói:
“Cáo thứ nhất, cáo hoàng tử!” Tầm mắt của nàng rơi vào đám hoàng tử đứng phía sau các đại thần, nhưng chỉ là thản nhiên liếc một cái, dường như có chút xem thường.
“Từ lúc việc tu sửa kênh đào có hiệu quả thì đã có rất nhiều người giở trò trong tối, nhất là thị tộc ở sau lưng các vị hoàng tử! Chúng ta ở tiền tuyến lao tâm lao lực, làm việc ngày đêm. Lại có nhiều người chỉ muốn hưởng sự thương yêu của hoàng thượng nhưng lại không muốn ra sức làm việc, ăn không ngồi rồi, không làm mà hưởng, những việc thế này đúng là làm cho người ta khinh thường!”
Nàng cũng không nói rõ là người nào, thế nhưng giọng nói chán ghét này lại làm cho nhiều người hơi run lên.
Thế nhưng lúc này có rất nhiều dân chúng đang nhìn, cho nên dù những hoàng tử đó có không cam lòng thì cũng không ai dám biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ khi mở miệng thì sẽ bị những học trò bên dưới nhớ kỹ, dùng ngòi bút làm vũ khí, cho nên chỉ có thể hung hăng trừng Ninh Tương Y!
Hoàng để nghe vậy thì cũng không khỏi nghĩ trong một nay thái tử tu sửa kênh đào thì các hoàng tử âm thầm xem thường, đám hậu phi thỉnh thoảng thổi gió bên tai, trong chốc lát cũng không biết phản bác thế nào. Nếu không phải do thái độ ủng hộ của ông ta cứng rắn thì chỉ sợ bây giờ kênh đào chỉ mới được sửa phân nửa.
Nghĩ đến đây, Ninh Kham đột nhiên thấy chán ghét những người đó.
“Cáo thứ hai! Dân nữ cáo đại thần!”
Còn không đợi Ninh Kham phản ứng thì những ngón tay nhỏ dài của Ninh Tương Y đã chỉ thẳng vào những người trên tường thành, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cười mỉa mai.
“Thái tử bị đâm gần như muốn bỏ mạng, nhưng khi truyền tới tai của bệ hạ lại thành Thái tử vì muốn tránh việc hồi kinh cho nên mới giả vờ bị thương.
Mà bệ hạ lại dùng ba đạo thánh chỉ bức Thái tử hồi kinh, làm cho Thái tử suýt chút nữa chết ở trên đường!
Thân là thần tử, không nghĩ cách tạo phúc cho bách tính, không muốn làm đổi mới phát triển, khí độ và tầm mắt giống hệt đàn bà trong nhà, chỉ biết tranh giành tình cảm, hãm hại, bài trừ lẫn nhau, mọi việc đang làm đều uống cho việc đọc sách thánh hiền!”
Nàng lạnh giọng cười nhạo, từng câu từng chữ như gõ vào tai mỗi người. Mà đám đại thần bên cạnh hoàng đế, có kẻ xấu hổ có người mặt tái xanh, còn có người nóng ruột sốt vó!
“Ngậm máu phun người! Ngươi nói vặn lại nhiều như thế cũng chỉ muốn giúp Thái tử thoát tội mà thôi! Trước thì đào ra đỉnh đồng người sửa kênh đào, long trạch thiên hạ, sau thì nói bị đâm gần chết! Ai biết có phải Thái tử bị tiểu nhân bên cạnh tâng bốc, lại vì tiên đoán Trạch thể mà tự cao muốn kháng chỉ không?”
Có đại thần hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Tương Y: “Ngươi cứ nói Thái tử lâm nguy, nhưng chẳng phải đã yên lành trở về sao?”
Ý tứ của gã rất rõ ràng, ý bảo Ninh Giác đang giả vờ, còn Ninh Tương Y đứng ở đây vì muốn giúp Ninh Giác thoát khỏi tội âm mưu phản nghịch mà thôi.
Ninh Tương Y cười ha ha!
“Bệ hạ… Ngài cũng nghĩ thế sao?”
Ninh Kham giật giật môi nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, từ báo cáo của Thường Thịnh thì ông ta cũng biết hình như mình đã trách oan cho Thái tử, nhưng cái đỉnh đồng đó lại giống như một cây gai đâm thẳng vào lòng nghi ngờ của ông ta.
“Người tu kênh đào, long trạch thiên hạ.” Ninh Tương Y sờ cằm một cái, đột nhiên cười to: “Các ngươi… muốn ta làm nữ để sao?”
Những lời này quả thật là đại nghịch bất đạo, người từ trên xuống dưới đều