Một chữ cuối cùng của nàng nhẹ đến mức như bị hòa tan trong gió, Ninh Tương Y nhìn Ninh Kham bằng một ánh sâu xa, chẳng biết tại sao gương mặt của người con gái ấy giờ lại cực kỳ giống như Tuyết Phi, khoảnh khắc này hai hình ảnh chồng lên nhau, sau đó phản chiếu ra hai bản tính rực rỡ hoàn toàn khác biệt. Lòng Ninh Kham chấn động, bỏ ngoài tai những tiếng phản đối như thủy triều bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi, muốn cáo trẫm điều gì?”
Ninh Tương Y nở một nụ cười yếu ớt, sống lưng thẳng tắp, tuy nàng đứng lẻ loi một mình trên boong thuyền, đối mặt với hàng trăm người nhưng dường như đang có một sức mạnh vô tận để chống đỡ cho nàng làm việc nàng cần làm!
“Ta, muốn cáo ngài… không niệm tình phu thế, không xứng làm chồng, không niệm tình phụ tử, không xứng làm cha! Không niệm lê dân bách tích, không xứng làm vua! Không niệm… tình nghĩa cha con chúng ta… từng kỷ niệm mấy năm qua…”
Trái tim Ninh Kham đột nhiên đau xót, tay ông ta bấu chặt lên tường thành, thân thể căng cứng. Đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, gần như muốn nhìn xuyên qua nàng.
Lúc đầu từng câu từng chữ của nàng đều là lên án giúp người khác, nhưng những câu cuối cùng đượm sự bi thương không rõ lại hóa thành đao đâm vào lòng ông ta.
Ninh Kham phảng phất thấy được một cô bé nhỏ đang khóc một mình, đứa bé đó, chỉ mới mười ba tuổi…
Ninh Tương Y nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười khẽ: “Ngài và hoàng hậu là phu thê hai mươi mấy năm, bà ấy không có công lao thì cũng có khổ lao, cho dù phạm sai lầm vào chùa thanh tu cũng không có gì đáng trách, nhưng mà đứa con trai duy nhất của bà ấy sống trên đời bị người xa lánh, còn ngài lại chưa từng quan tâm lấy một lần, ngài không cảm thấy mình không xứng đáng với sự kỳ vọng của hoàng hậu đối với ngài sao?”
“Vì sao Thái tử phải đi ra ngoài sửa kênh đào? Đương nhiên là hắn cũng muốn ở lại làm bạn bên cạnh ngài chứ, nhưng mà chính ngài buộc hắn đi tới bước đường này, là chính ngài buộc hẳn đi kiến công lập nghiệp! Đến khi hắn vất vả làm ra được chút thành tích thì lại vì ngài nghe lời gièm pha mà khiến cho gần như mọi công sức hơn một năm nay của Thái tử đều đổ sông đổ bể, ngài làm thế có xứng đáng với sự kính yêu của Thái tử không?”
Lời của nàng, Ninh Kham nhận. Nhưng ông ta luôn một lòng vì nước vì dân, sao lại có lỗi với lê dân bách tính?
Nghĩ đến đây, mặt ông ta nghiêm lại, chỉ dân chúng dưới cửa thành rồi nói: “Từ lúc trầm đăng cơ đến nay, mỗi ngày đều cần chính, giảm bớt thuế má, chiêu nạp hiền tài, cải thiện khoa cử… Trầm có lỗi với lê dân bách tính ở chỗ nào?”
Ông ta tức giận hỏi ngược lại, hiển nhiên là bị lời của Ninh Tương Y chọc giận.
Ninh Tương Y lắc đầu.
“Bởi vì ngài… muốn phát động chiến tranh!”
Lời của nàng làm cho những người trên tường thành đều trầm mặc, còn dân chúng thì lại sợ hãi, muốn đánh trận? Vì sao bọn họ không thu được chút tin tức nào?
Ninh Kham sững sờ, ông ta biết cuối cùng nàng cũng nói tới thứ đó! Thế nhưng ông ta có gì sai đâu? Chẳng phải là mục đích của ông ta cũng chỉ vì bách tính Đại Dục hay sao?
“Ha ha! Cái gì gọi là do trẫm muốn đánh trận? Trẫm làm như thế chỉ là vì muốn không cần tốn nhiều sức là đã có thể bảo vệ quốc gia! Làm thế thì có gì sai chứ?”
Nói xong, cuối cùng ông ta đã hơi căm hận, chỉ vào Ninh Tương Y: “Nhưng mà người, trong tay ngươi có loại vũ khí làm thế nhân khiếp sợ nhưng lại không chịu giao ra là có mưu đồ gì?”
Lời của hoàng đế làm cho tất cả dân chúng đều khó hiểu, trong tay công chúa có loại vũ khí làm thế nhân khiếp sợ? Một số người thông minh đã chợt nhớ đến thần tích cắt sơn lấp thủy của công chúa, đều bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Dù thế nhưng Ninh Tương Y vẫn không có chút gấp gáp nào, nàng nhẹ nhàng cười rồi hỏi: “Cũng không biết người phản bội ta đã hình dung món đồ kia với ngài thế nào?”
Nàng nói như vậy thì chính là thừa nhận trong tay nàng thật sự có một loại vũ khí vô cùng lợi hại! Ninh Kham nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: “Lực chia cắt núi sông, khiến trời đất phai màu!!”
“Ha ha ha ha!” Ninh Tương Y nghe vậy thì cười phá lên, cười xong, nàng lại nhướng mày.
“Nếu đã thế… Thì ta sẽ cho mọi người xem xem thứ gọi là lực chia cắt núi sông, khiến trời đất