Thật ra bản thân Hoàng hậu cũng không rõ lắm, bà ta cũng chỉ nghe người Lưu gia nói sau khi được đón ra, nhưng bà ta rất rõ, có chuyện tuyệt đối không thể để con trai biết vào lúc này, nếu không cơ thể bây giờ của hắn sẽ không chịu nổi.
Bà ta nói những chuyện tốt hơn trước, ví dụ như sau khi hắn ta bị hãm hại được đính chính danh phận, Hoàng đế thương hắn bị thương nặng, cho nên bà ta cũng được thả ra khỏi Thánh Phật Tự.
Còn có kênh lớn đã đả thông đường chính vân vân…
Nhưng bà ta nhặt nhạnh những chuyện không quan trọng để nói cũng vô cùng nguy hiểm, khi Ninh Giác nghe thấy hắn ta được Ninh Tương Y hộ tổng suốt dọc đường đi thuyền từ sông Hoài hồi kinh, hắn ta không nhịn được nữa, đầy mừng rỡ hỏi.
“Mẫu hậu, Y Nhi đâu? V… Vì sao nàng không ở đây?”
Chẳng lẽ nàng mệt quá sao? Nhưng chẳng phải họ về được bảy ngày rồi sao?
Hoàng hậu không biết nói sao mới được, dù sao chuyện này ầm ĩ như vậy, không có khả năng giấu giếm được, nhưng bà ta không dám nói, ấp úng ứng phó vài câu, nói Ninh Tương Y xuất cung, sau đó, bà ta liền lấy cớ có việc đi ra, thay người tới hầu hạ.
Người này là một tâm phúc lớn tuổi bên cạnh hoàng hậu, tên là Thủy Tiên, bà ta đi tới, rón rén, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt
Ninh Giác, chỉ dám cúi đầu đút thuốc cho hắn ta. Lúc này, Ninh Giác đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Hắn ta điển trai trời sinh, con người lại ôn hòa, nụ cười này khiển người ta ngẩn ngơ.
“Thủy Tiên cô cô, mẫu hậu nói công chúa ở chỗ phụ hoàng, vậy sao không đến thăm cô vậy?”
Lúc hắn ta nói câu này, Thủy Tiên ngẩn ra, thìa trong chén thuốc vẩy ra cũng không biết. Trên mặt bà ta có nếp nhăn nhỏ, bình thường không hiện lên, nhưng lúc này gấp gáp nhăn mày lại lộ hết ra.
Hình như Ninh Giác không nhìn thấy nét mặt và sự khác thường của bà ta, lại cười nói: “Bây giờ cô cảm thấy tinh thần rất tốt, Thủy Tiên cô cô gọi nàng ấy tới giúp cô được không?”
Hắn ta thật sự… rất muốn gặp nàng!
Nhưng hắn ta vừa nói xong, Thủy Tiên vội ôm chén thuốc quỳ xuống, cả người bà ta đang run rẩy, bởi vì bà ta thực sự không biết Hoàng hậu nói thế nào với Thái tử, bà ta không dám nói gì, sợ nói sai câu nào.
Hành động của bà ta khiến trái tim Ninh Giác bỗng nhiên chìm xuống, dường như hắn ta cảm nhận được điều gì, lại không dám nghĩ sâu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, cười lớn nói: ” Thủy Tiên cô cô làm gì vậy? Y Nhi đâu?” Mấy chữ cuối hắn nói cực nhẹ, âm cuối còn khẽ run.
Mà cả người Thủy Tiên căng lên, trán thấm ra lớp mồ hôi mỏng, tay chân bà ta luống cuống quỳ ở đó, không biết nói thế nào cho tốt, nếu nói thật, bà ta sợ sau khi Ninh Giác biết hậu cơ thể không chịu nổi, vậy bà ta chết muôn lần cũng không sạch tội!
“Cô cô làm gì vậy?”
Cuối cùng Ninh Giác cũng không duy trì nổi khuôn mặt tươi cười, hỏi từng câu từng chữ.
“Y Nhi đâu?”
Hồi lâu Thủy Tiên mới thấp giọng nói: “Nô tỳ… Không biết ạ.
Ninh Giác như khẽ thở phào, cười cười: “Cô cô mau đứng dậy đi, nhìn người kia, cô chỉ hỏi ngươi Y Nhi ở đâu thôi, người không biết không có tội, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”
Thủy Tiên sắp khóc tới nơi, mà lúc này, Hoàng hậu không yên lòng vẫn quay về. Bà ta thấy vậy không khỏi thở dài, phất tay để Thủy Tiên đi xuống, Thủy Tiên như được đại xá, vội lui đi.
Ninh Giác nhìn sâu vào mẫu hậu hắn, như muốn nhìn thấu tất cả
né tránh và luống cuống của bà ta.
“Mẫu hậu, Thủy Tiên cô cô làm sao vậy? Chỉ bảo bà ta đi truyền một câu mà sợ đến vậy sao?” Lưu Hoàng hậu nghe vậy, lộ nét mặt bi thương, bà ta ngồi ở đầu giường Ninh Giác, nghĩ ngợi, môi mấp máy nhiều lần muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
“Con à… Nếu mẫu hậu nói cho con, con nhất định phải hứa với mẫu hậu là con sẽ ổn!”
Lời của bà ta như giáng cho Ninh Giác một đòn cảnh báo! Ninh
Giác gượng cười nói.
“Rốt cuộc mẫu hậu đang nói gì vậy… Nhi thần không rõ..”
Nét mặt Lưu Hoàng hậu bỗng nghiêm lại, nhìn hắn ta chăm chú!
“Giác Nhi… Ninh Tương Y… Nàng đã