Như bị ai đó gọi dậy, Ninh Tương Y lập tức mở mắt, phát hiện nàng đang nằm trong một căn phòng rất đẹp, cũng rất ấm áp, nhưng lại không biết đã ngủ bao lâu.
“Cô tỉnh rồi!”
Giọng nói ngạc nhiên vang lên, Ninh Tương Y quay đầu nhìn, còn là người quen.
.. Úc… Cửu Thiên!”
Nàng nhếch môi muốn cười, song cả người đau nhức, hơi nhíu mày lại.
Úc Cửu Thiên khẽ thở phào, khuôn mặt đẹp vì đã lâu không nghỉ ngơi mà xám xịt, lúc này rạng rỡ trở lại.
“Tạ ơn trời đất! Tiểu gia ta thật sự sợ cô cứ chết đi như vậy đấy!”
Nói thì dễ, nhưng lúc ấy, không biết là ai dẫn hơn nghìn người tìm kiếm trong sông Long Đằng không ngủ không nghi.
Cuối cùng trời không phụ người có lòng, hắn ta tìm được trong một đoạn sông vắng vẻ trước tất cả mọi người. Lúc đó, nàng nằm thoi thóp trong đầu một con rồng lớn làm bằng gỗ, đầu rồng đã vỡ ra, mà nàng nằm bên trong, toàn thân ướt đẫm, yếu ớt đến đau lòng.
Ninh Tương Y ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình…
Trong giây cuối cùng của vụ nổ, nàng lấy đầu rồng đã chuẩn bị sẵn trong không gian để trang trí cho thuyền ra, chui vào trốn! Cám tạ trời đất, trong đầu rồng có chỗ hở, đủ để nàng trốn vào.
Bởi vì chấn động và va chạm mạnh, nàng hôn mê, mà đầu rồng gỗ trôi theo dòng nước, né tránh được tầm mắt của không ít người.
Ninh Tương Y cảm nhận một hồi, nàng vì va chạm mà bị nội thương, vết thương ngoài không đáng lo.
Trạng thái này khiến nàng khẽ thở phào, qua một hồi, nàng đột nhiên ngẩng đầu vội hỏi!
“Ta hôn mê bao lâu rồi?!” Úc Cửu Thiên ngáp một cái: “Chắc bảy ngày..” Mà hắn ta cũng trông nom bên cạnh nàng bảy ngày…
“Trời! Xong rồi!”
Ninh Tương Y vội đứng dậy, vừa mặc y phục, vừa đau nhe răng trợn mắt vì động đến nội thương.
Úc Cửu Thiên trừng mắt: “Cô làm gì vậy! Cô có biết tiểu gia ta tổn bao công sức mới cứu được cô không, cô muốn đi đâu?!”
Ninh Tương Y coi hắn ta là bạn bè, dĩ nhiên cũng không lừa hắn ta: “Bây giờ Ninh Úc đang lâm vào nguy hiểm! Mặc dù lúc này có lẽ Hoàng đế đã phái người đi tìm, nhưng ta vẫn không yên lòng! Ta muốn tự mình đi tìm hãn!”
Nghe thấy Ninh Tương Y vừa tỉnh đã lo lắng cho người khác, Úc Cửu Thiên giận dữ, nhíu chặt đôi mày rậm.
“Không được đi!”
Giọng hắn ta rất lớn! Thấy Ninh Tương Y dừng lại ngẩng đầu bực bội nhìn hắn ta, Úc Cửu Thiên cau mày nói.
“Cô có biết cô bị thương nặng cỡ nào không? Có như này còn đi cứu người cái gì, rõ ràng là đi chịu chết!”
Nếu là chuyện khác còn có thể thương lượng, nhưng chuyện này
tuyệt đối không được!
Ninh Tương Y im lặng một thoáng, rồi ngẩng đầu nhìn hắn ta nghiêm túc, gắn từng chữ: “Đó là người thân của ta! Ta phải đi!”
Hai chữ người thân chặn họng Úc Cửu Thiên làm hắn không biết nói gì, hắn ta tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, cũng tự biết không ngăn được Ninh Tương Y, hồi lâu, không khỏi bực tức lầm bầm.
“Cô không thể thở lấy hơi trước được sao? Hắn đã lớn vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì được.”
Ninh Tương Y nghe vậy lại cười.
“Ninh Úc do một tay ta nuôi lớn, dĩ nhiên ta hiểu rõ bản lĩnh của hắn, dù có rơi vào nguy hiểm, hắn cũng không sao…” “Vậy mà cô còn đi!”
“Bởi vì… ta lo cho hắn!”
Khi Ninh Tương Y nói xong thì cũng đã mặc quần áo xong, nàng cúi đầu thật sâu với Úc Cửu Thiên, cảm ơn từ đáy lòng: “Đa tạ thế tử gia đã cứu, hơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, chờ ta trở về sẽ báo đáp ngươi!”
Úc Cửu Thiên bực bội hừ một tiếng, chẳng thèm nhìn nàng.
“Ai cần cô báo đáp!”
Nói thì nói vậy, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy có chút buồn phiền và thất vọng.
Ninh Tương Y sờ mũi, ngượng ngùng mở miệng.
“Cái đó… Ta còn có một việc muốn nhờ.”
Úc Cửu Thiên trợn mắt nhìn trời: không phải hạng người ưỡn ẹo!”
“Nói thẳng đi, dù sao cô cũng
Ninh Tương Y cười hì hì: “Nếu có cơ hội, giúp ta báo bình an cho
Thái tử nhé!”
Úc Cửu Thiên nghe