“Không được!” Ninh Tương Y cực kỳ kiên trì với chuyện này, đầu lắc như trống bỏi: “Tỷ muốn đệ cho tỷ xem, tỷ muốn xem! Bây giờ, ngay lập tức!”
Nàng vừa mới khỏi bệnh, Ninh Úc nào dám trái ý nàng, cho nên mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi vén quần lên.
Một vết sẹo to bằng cái bát nhìn thấy mà giật mình xuất hiện trên chân hắn, mặc dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng lúc nhìn thấy, Ninh Tương Y hít sâu một hơi, vội cúi người nhìn, hồi lâu không nói nên lời.
Bây giờ vết thương của hắn đã bắt đầu kết vảy, nhưng vẫn rướm máu, vô cùng đáng sợ!
Thấy Ninh Tương Y nghiêng người tới gần, Ninh Úc ngồi trên giường hơi mất tự nhiên rụt ra sau, khuôn mặt hắn ứng hồng, có lé cảm thấy vị trí đó quá lúng túng, hắn hơi mất tự nhiên.
Nhưng Ninh Tương Y lại hoàn toàn không chú ý đến điểm này, nàng ngồi trên mép giường, cúi người xuống nhìn kĩ, vết thương dọa người đó khiến nàng như mất hồn, mãi không thể tỉnh táo lại..
Miếng thịt này do chính hắn cắt đi, còn bị nấu lên, bị nàng uống sạch, chẳng biết tại sao, nàng hoàn toàn không có cảm giác buồn nôn, chỉ cảm thấy khó chịu, trong lòng như có thứ gì đang sôi sục! Khiến nàng muốn xông ra ngoài vung đao chém chết tên Tư Vô Nhan!
“Sao đệ lại ngốc như vậy… Hắn bảo đệ lấy máu đệ liền lấy máu, bảo đệ cắt thịt đệ liền cắt thịt à! Vậy hắn bảo đệ chết đi thì sao? Đệ cũng chết luôn à!”
Lửa giận vô danh khiến Ninh Tương Y không nhịn được quát to Ninh Úc, nàng không biết đang giận ai, nhưng nàng không kiềm chế được bản thân!
Thấy nàng như vậy, Ninh Úc lại vô cùng tốt tính cười một tiếng, ngữ khí tỉnh táo mà kiên quyết.
“Chỉ cần hắn nói có thể cứu tỷ… Đệ sẽ cho hết, cho dù tính mạng này.”
Nét mặt hắn mềm đi: “Hơn nữa..” Hơn nữa vừa nghĩ tới máu thịt của hắn được Ninh Tương Y ăn hết, Ninh Úc lại cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ, như thể… máu thịt giao hòa với hoàng tý như vậy… Đây là bệnh đi, nhưng xử lý thế nào, hắn không có cách nào khống chế suy nghĩ này.
Ninh Tương Y chỉ cần môi hung hăng nhìn hắn, hồi lâu sau lại cúi người lần nữa, dùng Ngọc Dung tán tốt nhất trong hoàng cung bôi thuốc cho hắn. Đáng tiếc, Ngọc Dung tán này của nàng có thể tạo thịt xóa sẹo, nhưng chủ yếu là xóa sẹo, hiệu quả có hạn đối với moc thịt mới.
Chất cao lành lạnh cùng với đầu ngón tay run rẩy của nàng chạm lên vết thương dọa người, dưới cảm giác vừa đau vừa lạnh lại tê dại, Ninh Úc vô cùng sôi sục, hắn cúi đầu, chỉ thấy tóc nàng, nàng củi đầu gần như dán vào vết thương, hắn không nhin thấy nét mặt của nàng, song vẫn biết nàng rất khó chịu…
Ninh Úc không khói đưa tay… Sờ lên tóc nàng.
“Không sao, hết đau rồi… thật đấy.”
Nhưng hắn vừa dứt lời, giọt nước ấm áp đã rơi vào đùi hắn, một giọt, hai giọt… Rơi vô cùng lặng lẽ.
Ninh Úc giật mình, vội kéo nàng dậy, thì ra chẳng biết từ lúc nào, nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt.
“Sao lại không đau? Vết thương này vì tỷ cả mà!”
Nàng ngửa đầu, hai mắt trách móc tủi thân trừng Ninh Úc, nước mắt như sợi ngọc đứt hạt rơi không ngừng.
“Đệ không đau… nhưng tỷ đau!”
Ninh Úc không nhịn được nữa, nghiêng người ôm nàng, dùng sức ôm nàng lên giường.
“Đừng khóc”
Hắn rất bối rối, hắn sợ nhìn thấy nước mắt của Ninh Tương Y, vậy sẽ khiến trái tim hắn đau đớn khó chịu như bị dao cứa. Nhưng hån không dám ngăn nàng lại, hắn còn không nỡ lớn tiếng, chỉ có thể mặc cho từng giọt nước mắt của Ninh Tương Y rơi trên bả vai mình, cực kỳ vụng về lại bất đắc dĩ nói đi nói lại. “Đừng khóc…”
Bị thương vì tỷ, ta vui vẻ chịu đựng mà…
Ninh Tương Y thực sự không nhịn được, đây không phải chịu một nhát dao, mà là khoét đi một miếng thịt đấy! Nhìn thấy vết thương lõm xuống đáng sợ đó, nàng thực sự không kiềm chế được bản thân!
Ninh Tương Y thút tha thút thít lớn tiếng mång: “Tên khốn đó! Tại sao hẳn có thể quá đáng như thế! Đệ… Đệ là người quan trọng