Lời của nàng khiến Tư Vô Nhan biến sắc, lúc xanh lúc trắng!
Hắn ta giận dữ trừng mắt nhìn Ninh Tương Y, không biết mấy chữ nào kích thích hắn ta, nét mặt hắn ta cực kỳ phân nộ!
“Ta không biết cô đang nói gì?”
“Không biết ư?”
Ninh Tương Y sờ cằm: “Như vậy đi, thời tiết hôm nay rất đẹp, chi bằng cưỡi ngựa ra ngoài đi một vòng?”
Tư Vô Nhan đang cảm thấy bực bội, nàng nói như vậy, đồng ý không nghĩ nhiều.
Ninh Tương Y nói một tiếng với Trấn Tây vương, thấy Ninh Úc Lộ đang nghỉ ngơi, nàng mới yên tâm, mất máu quá nhiều sẽ thích ngủ, có điều chắc mấy ngày nữa sẽ không sao.
Ninh Tương Y tự mình cưỡi một con ngựa, sau đó cho Tư Vô Nhan chọn một con.
Ai ngờ Tư Vô Nhan đến gần, con ngựa đó vô cùng, bất an, nếu
không có Tiểu Tư kéo chặt dây cương, rất có thể nó đã chạy rồi. Ninh Tương Y cười ha ha: “Con ngựa này là chiến mã! Chỉ tiếc sau khi đưa về có bệnh không thể thấy máu, y phục của ngươi màu đỏ, đổi bộ khác đi.”
Nói rồi, nàng cho người ta cầm áo bào xám đã chuẩn bị xong tới.
Tư Vô Nhan nheo mắt: “Ta thích màu đỏ!”
Ninh Tương Y không thành vấn đề: “Vậy cũng được, nhưng ta chuẩn bị ra khỏi thành đi biên cương, ngươi chói mắt như thế, nếu bị du binh của Lâu Diệp một tên bắn chết, ta cũng mặc kệ đấy”
Tư Vô Nhan thấy nàng cũng thay bộ trang phục màu vàng đất trong thời gian ngắn, trong lòng biết không phải làm bộ, mặc dù không tình nguyện song hắn ta vẫn thay bộ đồ màu xám, vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này hắn ta mới bình an ngồi lên ngựa, đi vững vàng. Nhìn thấy dáng vẻ bần bần của hắn, Ninh Tương Y buồn buồn cười, nàng đã sớm cảm thấy một nam nhân mặc màu đỏ quá rực rỡ, mặt đẹp nên mặc y phục như này để át bớt nhan sắc mới đúng.
Hai người ra khỏi thành một trước một sau, đi đến bên ngoài!
Thời tiết hôm nay lành lạnh, sau mấy đợt tuyết, gió thổi vào mặt đau rát, Ninh Tương Y không quan trọng, Tư Vô Nhan thì lại không chịu nổi, hẳn tức giận hỏi một câu.
“Sao cô đoán ra thân phận ta?”
Ninh Tương Y thúc ngựa đi song song với hẳn, cười nói: “Ngươi có thể biết thân phận của ta, vì sao ta không thể biết về ngươi?”
Dù sao bây giờ nàng là người chết” mà.
Hắn ta nghẹn lời, trong lòng tức giận, vì sao lần nào hắn ta cũng phải ăn quả đẳng ở chỗ Ninh Tương Y vậy?
Ninh Tương Y nhìn về phía núi tuyết phương xa, nguy nga hùng vĩ, bây giờ, những ngọn núi cao hơn mặt biển vẫn hoang vắng, không ai đi qua.
Mà trên mặt đất xen kẽ màu vàng xám trắng, kéo dài mênh mông vô bờ ra xa, khiến lòng người cũng trở nên mênh mông trống trải.
Ninh Tương Y hít sâu một hơi.
Tư Vô Nhan nhìn theo ánh mắt của Ninh Tương Y, chẳng biết tại sao cũng sinh ra cảm giác giống nhau. Thế nhưng kỳ lạ là, không phải lần đầu tiên hắn ta nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng cảm thấy lòng dạ rộng mở lại là lần đầu tiên!
Hắn ta không khỏi nhìn cô gái bên cạnh, rõ ràng mặc y phục màu vàng đất, nhưng khuôn mặt như mưa tuyết được ánh tuyết chiếu vào như đang tỏa sáng, môi nàng mim cười, đột nhiên liếc tới, nhỏ giọng hỏi.
“Điều gì khiến ngươi muốn ra tay với ta và Ninh Úc vậy?” Tư Vô Nhan sững sờ, hồi lâu mới phản ứng được nàng đang nói gì. Nét mặt hàn kỳ quặc, khẽ nhíu mày, giữa lông mày ánh lên vẻ khổ sở: “Ta không biết cô đang nói gì?
“Không biết?”
Ninh Tương Y cười: “Ngươi bắt Ninh Úc lấy máu cắt thịt, chẳng lẽ không phải bởi vì không cách nào tới gần hắn xuống tay với hắn, cho nên mới nhân cơ hội là ta bắt hắn tự sát chậm sao? Chỉ cần có một ngày hắn vì mất máu quá nhiều mà lơ là phòng bị, ngươi sẽ giết hắn đúng không?”
Lời của nàng khiến sắc mặt Tư Vô Nhan càng khó coi hơn.
“Về phần ta, nếu không độc chết ta, Ninh Úc sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi làm vậy từ sớm rồi đúng không? Bây giờ, mặc dù ta tỉnh lại, nhưng độc trong cơ thể mãi không hết, Nư Vô Nhan… Người khác không biết, ta lại không biết à? Mẫu thân ngươi là cao thủ dùng độc số một thiên hạ, chỉ là độc bọ