Ánh mắt sắc bén của hắn ta quét qua người Ninh Tương Y, âm u, lại bừng bừng dã tâm! “Ta tận mắt thấy Hoàng để sủng ái cô, hơn nữa người tài giỏi xuất chúng như cô, không có khả năng bị xử tội như vậy, khi đó ta đã nghĩ, cô là cơ hội của ta!”
“Cho nên ta tiếp cận cô, về sau lại đi theo cô, tiểu quan thất phẩm thôi mà, có nghĩa lý gì? Ta tin cô không thể nào đẩy ca ca ruột vào trong hố lửa, cho nên sửa kênh đào, ta đi theo, ta chờ ngày cô phản kích tuyệt đẹp..”
Trong mắt hắn lóe lên hào quang kì lạ, giọng nói càng như mộng như ảo: “… Không ngờ ta đã thật sự chờ được, hơn nữa không cần chờ mấy năm, %3D một lần thôi đã có thể bay thẳng lên trời..”
Ninh Tương Y rủ mí mắt xuống, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng không hận hắn ta. … “Ta thành công rồi!” Hắn nói với giọng như đang mơ: “Quả nhiên Long Quý phi cho ta quan to lộc hậu, ta có thể giẫm bẹp ca ca ta dưới chân, để phụ thân ta nhìn xem, ai mới là người xứng đáng được ông ấy vun trồng, ai mới phải!”
“Thế nhưng…” Hồn ta cười khổ, khi nhìn về phía Ninh Tương Y lần nữa, trong mắt không còn sự cuồng nhiệt đó nữa, chỉ có đắng chát.
“Thế nhưng… Kết quả lại không như ta nghĩ..”
Cơn gió lạnh cuốn theo bông tuyết rít gào thổi qua, rõ ràng hai người chỉ cách nhau hai ba mét, khoảng cách này lại như hào rộng, khiến người ta khó mà vượt qua một bước, Ninh Tương Y cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt
. “… Phụ thân không để ý tới ta, ông ấy nói… ông ấy cực kỳ thất vọng về ta! Ông ấy còn nói, điều ông ấy sợ nhất chính là huynh đệ tranh chấp, không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra…”
Hắn cười khổ, nụ cười càng khiến mặt mày hẳn tái hơn. “Bệ hạ không chào đón ta, rõ ràng… Lúc trước khi lấy được tin thuốc nổ, người sốt ruột như thế, nhưng từ sau khi cô giả chết, ánh mắt người nhìn ta luôn lạnh lẽo.. Rõ ràng ta cũng có tài mà, ta thật sự muốn kiến công lập nghiệp mà!”
“Thái độ của Hoàng để quyết định thái độ của đồng liêu, bọn họ vô tình hoặc cổ ý xa lánh ta, khiến ta dần dần bị cô lập, rất nhiều bạn bè trước kia cũng cắt đứt quan hệ với ta, khiến ta bị cô độc triệt để, còn Thái tử… ngài ấy coi ta như cái đinh trong mắt, nhiều lần khiến ta không bò dậy được…”
Hắn ta lắc đầu: “Đây không phải điểm chết người nhất, điểm chết người nhất chính là… cửu điện hạ, ngài ấy thật sự là người tài, đến kinh thành chưa được mấy ngày mà đã có thể khơi thông từ trên xuống dưới… Hôm nay, Long Quý phi nói với ta, rằng Ninh Úc cố ý ra tay với ta, nhưng… bà ta không dò xét cụ thể được, bà ta nói… Chỉ có tìm được cô, uy hiếp hắn… Ta mới có thể sống được…”
Hắn ta nói xong chữ cuối cùng, Ninh Tương Y chỉ cảm thấy mọi âm thanh im bặt, chỉ có tiếng bông tuyết rơi xuống lả tả, rơi trên tóc và y phục nàng, khiến nàng trông mờ nhạt.
Mờ nhạt đến nỗi bản thân Lý Kha cũng hoài nghi, rốt cuộc hắn ta muốn có gì từ trên người nàng…
Rõ ràng hắn ta muốn nổi bật, nhưng lại bị người nhà bạn bè ruồng bỏ, rõ ràng hắn ta muốn lập nghiệp chứng minh bản thân, nhưng lại bị tất cả mọi người xa lánh, bây giờ vì giữ mạng, phải dựa vào uy hiếp cô gái trước mắt… Cuộc đời hắn ta muốn không phải như vậy! “Ngươi không giết được ta, cũng không bắt được ta.”
Nếu những kẻ trước đó không hề rời đi, có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ, vấn đề duy nhất của nàng chỉ là có muốn giết kẻ trước mắt hay không thôi.
Lý Kha khẽ cười một tiếng, ngoại hình hắn ta không tệ, nụ cười này như hoa tuyết nở rộ, lại có phần thê lương không nói thành lời. “Ta cũng không muốn giết cô.”
Nói xong, hắn ta tung vạt áo lên, quỳ gối trước mặt Ninh Tương Y! Hành động này của hắn ta dọa cho Ninh Tương Y giật bắn.
Nàng hơi