Lời mỉa mai hờ hững của Ninh Tương Y khiến mặt Lý Kha đỏ bừng! “Ta không hề! Là các ngươi! Là các ngươi không cho ta đường sống, đã như vậy, thà chết cho xong, không phải sao? Đại trượng phu sống ung dung, không sợ sống chết! Chẳng phải chỉ là một cái đầu người thôi sao, lấy đi đi!” “Vậy vì sao ngươi muốn ta giết ngươi?”
Ninh Tương Y bình thản đâm thủng sự ngụy trang của hắn ta, nhìn thấy mặt hắn ta đột nhiên trắng bệch, nàng cười nhạt.
Nếu không phải hối hận thì đã không quỳ ở đây, cầu nàng trừng phạt đúng không? “Có lẽ ngươi không sai, hơn nữa ngươi cũng không hối hận…” Ninh Tương Y có chút mệt mỏi, giọng nói nhẹ nhàng như thở dài vang lên bên tại hẳn ta. “Nhưng ta vẫn quyết định… tha thứ cho ngươi.” “Cô!”
Lý Kha bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng! Cơ thịt trên mặt đang run rẩy! Có phải Ninh Tương Y đang thương hại hẳn, có phải đang bố thí cho hắn hay không?!
Ai ngờ hẳn vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Ninh Tương Y.
Cặp mắt đó như có thể bao dung vạn vật, mênh mông vô bờ, nhưng cũng trống trái, nguy hiểm, sâu xa. “Chẳng phải ngươi nói ngươi ở chỗ cao sẽ làm tốt hơn ca ca ngươi sao, sẽ làm nhiều việc tốt vì nước vì dân, cuối cùng ghi tên sử sách sao… Ta chờ.”
Nói xong, nàng quay người rời đi, phía sau là giọng nói tức giận của Lý Kha sau khi hoàn hồn!
Ninh Tương Y, cô nhân từ nương tay như vậy, một ngày nào đó sẽ chết trong tay ta đấy!”
Ninh Tương Y không hề dừng lại, đưa lưng về phía hắn phất phất tay không thèm để ý: “Tùy ngươi, trước hết ngươi hãy nghĩ làm sao để sống được đi..”
Giọng nói đó đúng là không thèm quan tâm máy may.
Lý Kha không khỏi nắm chặt tay, đầu cúi gắm xuống! Rõ ràng nên cảm thấy khuất nhục mới đúng, nhưng không biết vì sao khi Ninh Tương Y nói ra bốn chữ “tha thứ cho ngươi”, hắn ta lại cảm thấy thả lỏng thể xác tinh thần!
Thì ra, sâu trong nội tâm hắn ta vốn muốn dùng cái chết để đổi lấy sự tha thứ của nàng sao?
Nếu như ngay cả bản thân cũng phủ nhận mình, như vậy suốt bao lâu qua, hắn có được thứ gì?…
Nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau, hắn đột nhiên cười buồn… Cuối cùng hắn ta lấy ra một con dao, bắt chước góc độ đối lập, đâm vào người…
Trước khi hôn mê, hắn ta còn nghĩ, nếu như hắn ta chết, như vậy điều không hối hận nhất trong cuộc đời ngắn ngủi này… có lẽ chỉ có gặp được nàng..
Ninh Tương Y, ta đã phản bội niềm tin của ta, còn cô, đã lựa chọn kiên trì, vậy thì làm ơn hãy kiên trì tiếp đi!
Đi thẳng về hướng tây.
Ninh Tương Y vốn muốn đi tìm sư phụ, nhưng ngẫm lại, bây giờ nàng chỉ là một người xa lạ với đối phương, đừng nên quấy rầy thì hơn.
Cho nên nàng cứ đi vô mục đích như vậy, vài ngày sau, nàng đến một thành trấn, Quách thành.
Nơi này vẫn coi như dưới chân thiên tử, cho nên việc buôn bán tấp nập, Ninh Tương Y thay sang bộ nam trang ngồi ăn trong quán nhỏ. Lẻ loi một thân một mình thế này làm nàng bỗng chốc chưa quen lắm.
Nàng vùi đầu ăn, lại nghe thấy chỗ bên cạnh vang lên tiếng bàn tán. “Nghe nói gì chưa? Vị cửu điện hạ lập công lớn ở Tây châu bệnh nặng rồi!” “Sao lại như vậy? Trước đó nhìn từ xa là một thiếu niên rất có tinh thần mà!” “Nhưng chẳng phải là…”
Ninh Tương Y tưởng mình nghe lầm, vội vàng đi lên mấy bước túm lấy người kia hỏi: “Ngươi vừa mới nói gì? Ngươi nói ai bệnh nặng?”
Người kia bị Ninh Tương Y sừng sộ nhìn, hai mắt sắc bén như muốn giết người! Hắn ta bị dọa sợ đến nỗi run chân, vô cùng sợ hãi, vội nói: “Tôi không nói càn bậy mà, là thật đấy! Cửu điện hạ không ngừng nôn ra máu, ngự y cũng bó tay hết cách, đang kêu gọi danh y đấy!”
Nôn ra máu???
Ninh Tương Y buông tay, người kia vội chạy đi, nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ninh Úc nôn ra máu… liệu có phải là