Lão thái giám trợn trừng mắt! Câu đồ chó bị thiến kia chẳng phải là đang mắng ông ta à? Ông ta oán hận nhìn đối phương chằm chằm, bỗng nhiên cười khẩy, chẳng phải ngươi cứng đầu à, ông ta nhất định phải đả kích sỉ nhục nó thật nặng nề!
“Hừ hừ… Mắng ta là đồ chó bị thiến à, ngươi thì hơn gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ súc sinh không ai cần mà thôi, sao thế… Ngươi còn đang chờ nha đầu Tiểu Điệp kia trở về à?”
Ông ta vừa nói xong, hai mắt bé trai lờ mờ sáng lên, lại nghe thái giám kia ác ý nói: “Đừng nằm mơ, bây giờ người ta trèo cành cao khác rồi, không nhớ nổi nhân vật như ngươi đâu!
Ngươi cho rằng nàng ta thật lòng đợi ngươi sao? Chẳng qua nàng ta thấy ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử, đi theo ngươi có thể thăng chức rất nhanh, bây giờ hai năm rồi mà thánh thượng không nhớ tới ngươi, có thể thấy được ngươi không có giá trị, còn không cho người ta đi sao?”
Cuối cùng lời nói của lão thái giám cũng khiến bé trai cảnh giác mẫn cảm này tức giận! Nó hung dữ trừng mắt với đối phương! Nó cất giọng khàn khàn lại yếu ớt.
“Tiểu Điệp sẽ không! Nàng ấy nói sẽ không rời khỏi ta!” Tiểu Điệp từng nhận đại ân của mẫu phi hắn, làm sao có thể dễ dàng ruồng bỏ hắn như thế?
“Ha ha ha, chim khôn biết chọn cây mà đậu, có gì mà không đúng, chẳng lẽ cứ phải đi theo ngươi chịu chết sao? Mau uống thuốc này đi, cố gắng làm ông đây vui vẻ, biết đâu ta còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi!”
Câu nói này khiến mắt cậu bé hiện lên vẻ đau lòng và nỗi căm hận lạnh lẽo! Nó trừng mắt nhìn chằm chằm lão thái giám thoa phấn trắng trước mắt! Nó hận! Nó hận tất cả mọi người! Lúc trước mẫu phi vừa chết, nó liền bị người ta hãm hại đày vào lãnh cung, trong vòng một đêm long trời lở đất, nó chịu đủ mọi sự lạnh nhạt.
Người hậu cung phái tới nói là phụng dưỡng nó, hoặc là tra tấn nó đủ kiểu, chờ nó bị thương nặng sẽ bị xem như dê thế tội rồi mang đi, có người tốt với nó cũng sẽ chết vì một nguyên nhân nào đó, nhưng nó không ngờ Tiểu Điệp từng nhận đại ân của mẫu phi cũng rời khỏi nó sau một tháng ngắn ngủi.
Trong phút chốc, cho dù tâm trí nó cứng cỏi cũng không khỏi sinh lòng oán hận và hoảng sợ với thói đời này, càng như bàng hoàng vì bị mọi người phản bội, bây giờ, cậu bé chỉ cố kìm nén mới không bộc lộ nỗi bất an trong lòng, lại không ngờ rằng, như vậy vẫn chưa đủ, những người kia vẫn trắng trợn ép nó uống thuốc độc!
Ninh Tương Y đang nhìn trộm ở một bên, vốn còn đổ mồ hôi vì đứa bé kia, nhưng sau khi thấy rõ bé trai này là ai, nàng không còn tâm tình giúp người làm niềm vui nữa, chỉ cảm thấy lửa giận cháy hừng hực! Mẹ nó, không ngờ là hắn! Ninh Úc!
Tên này hóa thành tro nàng vẫn nhận ra, huống chỉ chỉ là thu nhỏ! Lúc này hắn mím chặt môi, đã lờ mờ có phong thái khôi ngô tuấn tú của sau này, trong đôi mắt hắn tràn đầy quật cường và phần nộ, nhưng bàn tay xiết chặt tay áo lại để lộ sự sợ hãi và bất an của hắn, cũng đúng, cho dù xuất sắc thế nào, hắn cũng chỉ mới sáu tuổi, cơ thể gầy yếu đó không làm được gì cả.
Có điều lúc này hắn đáng thương đến mấy cũng không giấu được sự độc ác tàn nhẫn của sau này! Những màn tra tấn kia rõ mồn một trước mắt! Là bóng ma cả đời này nàng không thể nào quên.
Mắt Ninh Tương Y ánh lên vẻ hung ác, nàng đang nghĩ, có nên giết chết thằng ranh này trước khi hắn giết chết nàng hay không? Thấy Tiểu Ninh Úc không phục tùng, lão thái giám kia sốt ruột, chuyện này vốn được tiến hành bí mật, không thể kéo dài nữa!
Thế là ông ta đột nhiên tiến lên khống chế tay chân Ninh Úc, không ngờ thái giám này cũng là người tập võ, tuy Ninh Úc có luyện chút võ thuật, nhưng tuổi còn nhỏ, lại ăn uống thiếu thốn nên không có sức lực, qua hai ba lần đã bị đối phương khống chế.
Tuy là như thế, nhưng thuốc cũng bị sánh ra hơn phân nửa, lão thái giám giận dữ, mắt lóe lên tia độc ác: “Vậy mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả!”
Nói xong, ông ta đấm đá Tiểu Ninh Úc một