Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

“Ngươi mắng ta sao!”


trước sau

Lão thái giám trợn trừng mắt! Câu đồ chó bị thiến kia chẳng phải là đang mắng ông ta à? Ông ta oán hận nhìn đối phương chằm chằm, bỗng nhiên cười khẩy, chẳng phải ngươi cứng đầu à, ông ta nhất định phải đả kích sỉ nhục nó thật nặng nề!

“Hừ hừ… Mắng ta là đồ chó bị thiến à, ngươi thì hơn gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ súc sinh không ai cần mà thôi, sao thế… Ngươi còn đang chờ nha đầu Tiểu Điệp kia trở về à?”

Ông ta vừa nói xong, hai mắt bé trai lờ mờ sáng lên, lại nghe thái giám kia ác ý nói: “Đừng nằm mơ, bây giờ người ta trèo cành cao khác rồi, không nhớ nổi nhân vật như ngươi đâu!

Ngươi cho rằng nàng ta thật lòng đợi ngươi sao? Chẳng qua nàng ta thấy ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử, đi theo ngươi có thể thăng chức rất nhanh, bây giờ hai năm rồi mà thánh thượng không nhớ tới ngươi, có thể thấy được ngươi không có giá trị, còn không cho người ta đi sao?”

Cuối cùng lời nói của lão thái giám cũng khiến bé trai cảnh giác mẫn cảm này tức giận! Nó hung dữ trừng mắt với đối phương! Nó cất giọng khàn khàn lại yếu ớt.

“Tiểu Điệp sẽ không! Nàng ấy nói sẽ không rời khỏi ta!” Tiểu Điệp từng nhận đại ân của mẫu phi hắn, làm sao có thể dễ dàng ruồng bỏ hắn như thế?

“Ha ha ha, chim khôn biết chọn cây mà đậu, có gì mà không đúng, chẳng lẽ cứ phải đi theo ngươi chịu chết sao? Mau uống thuốc này đi, cố gắng làm ông đây vui vẻ, biết đâu ta còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi!”

Câu nói này khiến mắt cậu bé hiện lên vẻ đau lòng và nỗi căm hận lạnh lẽo! Nó trừng mắt nhìn chằm chằm lão thái giám thoa phấn trắng trước mắt! Nó hận! Nó hận tất cả mọi người! Lúc trước mẫu phi vừa chết, nó liền bị người ta hãm hại đày vào lãnh cung, trong vòng một đêm long trời lở đất, nó chịu đủ mọi sự lạnh nhạt.

Người hậu cung phái tới nói là phụng dưỡng nó, hoặc là tra tấn nó đủ kiểu, chờ nó bị thương nặng sẽ bị xem như dê thế tội rồi mang đi, có người tốt với nó cũng sẽ chết vì một nguyên nhân nào đó, nhưng nó không ngờ Tiểu Điệp từng nhận đại ân của mẫu phi cũng rời khỏi nó sau một tháng ngắn ngủi.

Trong phút chốc, cho dù tâm trí nó cứng cỏi cũng không khỏi sinh lòng oán hận và hoảng sợ với thói đời này, càng như bàng hoàng vì bị mọi người phản bội, bây giờ, cậu bé chỉ cố kìm nén mới không bộc lộ nỗi bất an trong lòng, lại không ngờ rằng, như vậy vẫn chưa đủ, những người kia vẫn trắng trợn ép nó uống thuốc độc!

Ninh Tương Y đang nhìn trộm ở một bên, vốn còn đổ mồ hôi vì đứa bé kia, nhưng sau khi thấy rõ bé trai này là ai, nàng không còn tâm tình giúp người làm niềm vui nữa, chỉ cảm thấy lửa giận cháy hừng hực! Mẹ nó, không ngờ là hắn! Ninh Úc!

Tên này hóa thành tro nàng vẫn nhận ra, huống chỉ chỉ là thu nhỏ! Lúc này hắn mím chặt môi, đã lờ mờ có phong thái khôi ngô tuấn tú của sau này, trong đôi mắt hắn tràn đầy quật cường và phần nộ, nhưng bàn tay xiết chặt tay áo lại để lộ sự sợ hãi và bất an của hắn, cũng đúng, cho dù xuất sắc thế nào, hắn cũng chỉ mới sáu tuổi, cơ thể gầy yếu đó không làm được gì cả.

Có điều lúc này hắn đáng thương đến mấy cũng không giấu được sự độc ác tàn nhẫn của sau này! Những màn tra tấn kia rõ mồn một trước mắt! Là bóng ma cả đời này nàng không thể nào quên.

Mắt Ninh Tương Y ánh lên vẻ hung ác, nàng đang nghĩ, có nên giết chết thằng ranh này trước khi hắn giết chết nàng hay không? Thấy Tiểu Ninh Úc không phục tùng, lão thái giám kia sốt ruột, chuyện này vốn được tiến hành bí mật, không thể kéo dài nữa!

Thế là ông ta đột nhiên tiến lên khống chế tay chân Ninh Úc, không ngờ thái giám này cũng là người tập võ, tuy Ninh Úc có luyện chút võ thuật, nhưng tuổi còn nhỏ, lại ăn uống thiếu thốn nên không có sức lực, qua hai ba lần đã bị đối phương khống chế.

Tuy là như thế, nhưng thuốc cũng bị sánh ra hơn phân nửa, lão thái giám giận dữ, mắt lóe lên tia độc ác: “Vậy mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả!”

Nói xong, ông ta đấm đá Tiểu Ninh Úc một

trận, hơn nữa còn chuyên chọn những chỗ không thấy mà lại đau để đánh, bị đánh như vậy mà Tiểu Ninh Úc mới sáu tuổi quyết cắn răng không rên một tiếng!

Trút giận xong, lão thái giám bóp cằm nó, vừa mắng ra rả vừa rót hết non nửa bát thuốc vào miệng nói Không! Cậu bé trợn trừng đôi mắt như ngọc huyền chứa đầy không cam lòng và hoảng sợ! Tuy nó không biết đó là cái gì, nhưng tuyệt đối không phải thứ gì tốt!

Nhưng nó không giẫy giụa được, chỉ có thể cứ thế mà nuốt xuống! Nó chỉ hận mình quá yếu ớt, quá yếu ớt! Vì sao! Nó đã mất đi tất cả! Vì sao những người kia hại mẫu phi nó còn chưa đủ, còn muốn hại cả nó?

Ninh Tương Y núp trong bóng tối, khi nhìn thấy Tiểu Ninh Úc bị đánh đập thì không nhịn được dao động, lại nhìn thấy hắn bị đầu độc, trong lòng càng có cảm giác khó chịu, Ninh Úc à Ninh Úc, không ngờ ngươi cũng có lúc thảm như vậy…

Trước khi chết nàng bị nam nhân này hành cực hình, nàng càng la hét, nam nhân này càng vui vẻ, hiển nhiên một tên tâm lý biến thái! Chắc hẳn cũng là bởi vì tuổi thơ bị người ta tra tấn đủ kiểu, lớn lên mới biến thái như vậy…

Nhưng bây giờ hắn… lại là một đứa bé không có chút lực sát thương nào…

Ninh Tương Y đấu tranh do dự trong lòng, vừa cảm thấy nên bóp chết người giết chết mình từ trong nôi, lại vừa cảm thấy hắn vẫn còn là trẻ con, bây giờ hắn đã thảm như vậy, hắn vẫn chưa làm chuyện gì cả nên đừng tính toán với hắn làm gì.

Thấy đã rót hết thuốc, lão thái giám mới thở phào, nhìn cậu bé đau đớn bóp cổ co quäp trên mặt đất như con chó đáng thương, trong lòng ông ta đầy sảng khoái! Hoàng tử hoàng tôn thì sao chứ, chẳng phải bây giờ vẫn bị người không có căn cơ như ông ta giẫm đạp sao?

“Hừ, ai bảo ngươi không thức thời! Nhất định phải nếm chút khổ sở cơ! Yên tâm đi, thuốc kia sẽ không khiến ngươi chết, sẽ chỉ khiến ngươi biến thành người câm, làm người tàn phế cả đời thôi! Lại còn dám nói Hiền phi nương nương hãm hại ngươi, bị ép uống thuốc cũng đáng đời!” Nói xong ông ta lại hung ác đá hai phát, nhổ một bãi nước bọt mới lật đật chạy trốn.

Lời nói của ông ta khiến cơ thể Tiểu Ninh Úc run rẩy, trong đôi mắt đen như mực hiện lên vẻ oán hận! …Nó chỉ nói với Tiểu Điệp về suy đoán Hiền phi hãm hại nó, không ngờ, đối phương cũng dựa vào câu nói của nó mới trèo lên cành cao! Lòng người này…

Hậu cung này! Quả nhiên chỉ có kẻ ác nhất mới có thể sống sót! Thấy ông ta đi xa, Ninh Tương Y mới nhảy ra, nàng nhớ ra rồi, nghe đồn nhiếp chính vương khát máu thành tính, giết người như ngóe, tay nắm trọng binh từng bị đày vào lãnh cung năm bốn tuổi, còn bị người ta ép uống thuốc độc câm, sống rất thê thảm, về sau có quyền thế gặp được thần y mới chữa khỏi cổ họng.

Nhưng Ninh Tương Y biết, mặc dù cổ họng hắn khỏi, nhưng hễ nói chuyện sẽ đau nhức như dao cắt! Giọng nói cũng rất chói tai khó nghe, về sau Diệp Khuynh Vãn biết chuyện này bèn thường xuyên hầm canh sơn trà cho hắn, tạo được không ít hảo cảm.

Cứu hay không cứu? Cứu hắn thì không cam tâm, không cứu… dường như lại có chút không đành lòng.

Theo dòng sự việc, Ninh Úc còn phải chịu nhiều năm tra tấn ở lãnh cung này, năm mười ba tuổi mới rời khỏi, cho dù không cứu hắn cũng không chết…

Nhưng nhìn đứa bé đang bóp cổ trước mắt, cơ thể gầy yếu co lại thành một cục nho nhỏ, vì đau họng nên bật ra những tiếng nghẹn ngào non nớt như mèo, Ninh Tương Y di di chân, rốt cuộc vẫn không đành lòng, đi ra khỏi chỗ tối.

Ninh Úc cảm nhận được có người đến, phản ứng đầu tiên là cảnh giác!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện