Nàng đang đi lòng vòng trong tẩm cung muốn chuẩn bị gì đó thì Ninh Úc đi vào, vung tay lên, tất cả cung nhân lặng lẽ lui ra, hai tỷ đệ ở riêng đã thành thường lệ.
“Hoàng tỷ.”
“Đệ đến rồi à!” Đôi mắt Ninh Tương Y tỏa sáng, thiếu niên mới mười một tuổi đã cho người ta cảm giác vô cùng chững chạc, ở cổ đại, tầm tuổi này của hắn cũng coi như một nửa người lớn, lúc này hắn mặc bộ thường phục màu trắng, dáng người cao ráo đứng trước mặt Ninh Tương Y, mày kiếm hếch cao, mắt đen trong trẻo, chỉ dựa vào ngoại hình này, không biết sau này sẽ sát gái mức nào nữa!
Ninh Tương Y thầm gật đầu, kéo hắn vào phòng trong, đắc ý đưa cho hắn một món đồ.
“Đây là?” Ninh Úc mở ra xem, thì ra là một chiếc nhuyễn giáp vàng, nhuyễn giáp này dùng tơ tằm vàng và vân tơ núi Tuyết dệt thành, nhìn có vẻ mỏng, nhưng lại có thể ngăn được đao kiếm ám khí, là một món bảo vật hiếm có. Năm nay nước Nguyệt tiến cống thứ này, Hoàng đế ban cho Ninh Tương Y, nàng lại cho mình.
Ninh Úc cười nói: “Đệ không cần.” “Sao lại không cần?” Ninh Tương Y trợn mắt! “Ba tháng trước đệ bị hạ độc, lúc học cưỡi ngựa hai tháng trước bị con ngựa điên làm ngã, trong tiết kiếm thuật một tháng trước thì suýt nữa bị kiếm gấy làm rách ngực, đệ nói xem sao đệ lại không cần?!”
Ninh Tương Y càng nói, nét mặt càng tối đi, đều do nàng làm không tốt, nàng vốn muốn nuôi hắn, lại để hắn hết lần này tới lần khác bị hãm hại ngay dưới mắt nàng.
Trong hai năm qua, Ninh Úc không tranh không đoạt, ẩn nấp kín kẽ, nhưng vẫn làm một số người ngứa mắt, cho dù Ninh Tương Y và hắn đều cảnh giác cũng khó lòng phòng bị.
Hậu cung này quá lớn, dưới sự giày vò của ba vạn nữ nhân, mỗi một bước đều vô cùng gian nguy.
Cho nên sau khi bọn họ bàn bạc, mưu toan đủ kiểu, mới có cơ hội để Ninh Úc rời cung. Nhìn như đơn giản, nhưng rất tốn tâm tư, dăm ba câu không thể nói rõ được.
Ninh Tương Y nhét nhuyễn giáp vào ngực Ninh Úc, tâm trạng chùng xuống: “Lần này đệ đi, không biết lúc nào mới có thể trở về, hãy tự chăm sóc mình nhét”
Nàng nhìn thiếu niên đã trổ mã oai phong tuấn tú, lòng chua xót nghĩ, vất vả lắm mới nuôi được thanh niên bốn tốt học rộng tài cao, kiên định vững vàng, lần này đi núi cao đường xa, không chừng lúc trở về còn có vợ rồi ấy chứ? Cảm giác của nàng như bà mẹ già, cảm thấy cải trắng nhà mình sắp bị heo ủi rồi.
Ninh Úc thấy cảm xúc của nàng sa sút, đưa tay vuốt mắt nàng, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Đệ sẽ về nhanh thôi.” Bởi vì nơi này có nàng…
Có điều lúc trở lại, hắn không muốn làm người được hoàng tỷ che chở nữa, hắn chắc chắn sẽ lập được công lớn, đứng trước mặt nàng chặn hết tất cả mưa gió! Còn nàng chỉ cần thoái mái vui vẻ là được rồi.
Ninh Tương Y đến phải ngại ngùng dưới cái nhìn của Ninh Úc, bàn tay đặt trên mặt nàng cũng cho nàng cảm giác rất lạ, rõ ràng nàng mới là người lớn, vì sao bị đứa trẻ này nhìn lại có cảm giác được cưng chiều vậy? Chắc chắn là ảo giác! Nàng gạt tay Ninh Úc ra, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc, nói ra thì Hoàng đế ban thưởng cho nàng không ít đồ tốt, còn có một con dao chém sắt như chém bùn, nàng phải tìm ra.
Nhìn bóng dáng bận rộn của cô gái trước mặt, váy xoè xinh đẹp như muốn vung hoa, khóe môi Ninh Úc cong lên dịu dàng, nhìn mãi cũng không đủ.
Nàng có một đôi mắt đẹp, mặc dù dáng vẻ thường xuyên như chưa tỉnh ngủ, nhưng vẻ lười biếng trong mắt luôn khiến hắn mê đắm, mỗi ngày nàng phải ngủ sáu canh giờ, khi tỉnh lại cũng mơ màng, nhưng ở trước mặt hắn, nàng hoạt bát mà sinh động, Ninh Úc không sao tưởng tượng nổi, vì sao trên khuôn mặt một người lại có nhiều biểu cảm đến vậy, không ngừng biến đổi trong từng khoảnh khắc.
Hắn… Thật sự không muốn rời khỏi nàng một giây nào.
Nụ cười bên môi Ninh Úc dần đóng băng.
Nếu như có thể, hắn hi vọng ở lại bên cạnh nàng như thế này mãi, chỉ nhìn nàng vui cười đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng hắn hiểu rõ, nếu không muốn bị nàng bảo vệ cả đời, hắn chỉ có đi tranh, đi đoạt! Dùng công lao đổi lấy quyền được đứng cạnh nàng! Trong hai năm qua, ngày nào hắn cũng học tập, khổ luyện võ công, đồng thời kinh doanh cùng Ninh Tương Y, mở rộng cửa hàng khắp kinh thành, nhưng với bên ngoài, hắn lại chỉ có thể khép mình như người vô hình, đây không phải thứ hắn muốn.
Hắn muốn có đủ sức mạnh, để mình không còn phải đè nén, có thể đứng trước mặt nàng quang minh chính đại, từ nam hài biến thành nam nhân trong ý thức của nàng! Hắn có rất rất nhiều suy nghĩ, nhưng hắn không dám nói, có suy nghĩ còn vặn vẹo đáng sợ hơn, ngay cả chính hắn cũng kinh hãi.
Ngày nào hắn cũng nhẫn nhịn, che giấu, hắn sợ hoàng tỷ biết suy nghĩ thật sự của hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, có lẽ nàng sẽ còn thất vọng, nàng luôn hi vọng hắn là một người chính trực kiên nghị, mà không phải một kẻ có tâm tư điên cuồng vặn vẹo! Nàng không thích hắn giết người, không thích tay hắn dính đầy máu tươi, cho nên hắn cần muốn tìm một chỗ để phát tiết, dùng giết chóc để tẩy sạch tình cảm đè nén trong lòng.
Còn ở trước mặt nàng, hắn lại biến thành dáng vẻ mà nàng mong đợi.
Cho nên dù luyến tiếc đến đâu, dù lưu luyến đến đâu, hắn cũng phải đi, đây là cơ hội bọn họ phải vất vả mưu toan để có được, cơ hội để mạnh lên! Dĩ nhiên Ninh Tương Y không biết những quanh co trong lòng Ninh Úc, lúc này nàng vểnh mông nằm trên giường tìm kiếm, chịu thôi, nàng vẫn có thói quen nhét đồ tốt vào khe giường mà…
Ninh Úc không khỏi bị động tác của nàng thu