“Là… vậy sao?” Thời gian như ngừng lại, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Lần đầu chạm môi, Ninh Úc chỉ lướt qua rồi dừng lại, nhưng lại khiến Ninh Tương Y sững ngay tại chỗ! Nhìn bờ môi trơn bóng kia, yết hầu Ninh Úc chuyển động, có trời mới biết hắn phải tốn bao sức lực mới không để mình chìm đắm vào trong đó, sợ xâm nhập sâu sẽ khiến nàng phản cảm, bởi vậy chỉ hôn phớt qua rồi tách ra, mở to con mắt trong trẻo như mặc ngọc thì thầm: “Như vậy sao?”
Nếu như hôn cũng có con thì tốt rồi…
Nếu bình thường tiểu hoàng tử không có mẫu phi, bên người đều là thái giám, dù cho biết chút gì cũng vẫn rất ngây thơ, nhưng hậu cung có quá nhiều người muốn hắn lệch lạc. Từ năm chín tuổi đã có cung nữ bỏ thuốc với hắn, sau khi lột sạch mình dụ dỗ hắn thất bại, về sau hắn đã tự xem những loại sách này.
Hắn không cho phép bất cứ chuyện gì nằm ngoài tầm khống chế của mình xảy ra, chuyện nam nữ cũng như thế, cho nên mấy năm này, mặc dù hắn không tự mình trải nghiệm, nhưng đã xem không ít, về sau cũng tránh thoát không ít vụ hãm hại của nữ nhân, có điều hắn không nói những chuyện này ra.
Mà Ninh Tương Y đã sớm quên chuyện xảy ra với Ninh Úc lúc chín tuổi, nàng cho rằng sự trưởng thành của hắn nằm bên trong phạm vi nàng có thể khống chế, không biết rằng sự lạnh nhạt đơn thuần đó đều là giả vờ. Hắn đã sớm trưởng thành ở nơi nàng không thấy nhìn, còn… sinh ra ham muốn chiếm hữu không khống chế nổi với nàng!
Sau khi Ninh Tương Y hiểu ra đã xảy ra chuyện gì thì sợ ngây người, nàng bị một đứa bé mình nuôi lớn hôn sao?
Hơn nữa đối phương còn có dáng vẻ ham học hỏi, khiến nàng không nói nổi câu nặng lời nào, hồi lâu sau mới tìm được giọng nói: “Dĩ nhiên… dĩ nhiên không chỉ như vậy.” Hai mắt Ninh Úc sáng lên: “Vậy còn phải thế nào nữa?”
Ninh Tương Y đau đầu nói: ‘Còn phải ngủ chung một giường, đối diện thẳng thắn, sau đó… Sau đó nước chảy thành sông.”
Có trời mới biết nàng nói ra câu này khó khăn cỡ nào dưới ánh mắt “nóng lòng muốn thử” của Ninh Úc! “Tóm lại… Mấy năm ở bên ngoài đệ phải giữ mình trong sạch! Còn nữa… không cho phép có hành động vừa rồi nữa, bất kể là với ail”
Dáng vẻ hấp tấp của nàng càng khiến Ninh Úc rục rịch, hắn nhìn sâu vào đối phương, rồi mới thấp giọng nói.
“Đệ biết rồi, hoàng tỷ.” Ninh Tương Y lại bị ánh nhìn cuối của hắn khiến cho lưng run lên.
* Vật tư cứu trợ dần đầy đủ, không ít người vì nể mặt Hoàng đế đều đưa cho Ninh Úc qua tiễn đưa, khi Ninh Giác đến tới Thái Cực điện trước,