“Thiêu chết nàng!”
“Thiêu chết Hoa Chu Vô Ưu, thiếu chết nàng!”
Bên tai đều là giọng nói tức giận củacmọi người, Long Thành Vô Cực xiết chặt bó đuốc, xuổng đài đi đến Hoa Chu Vô Ưu.
“Vô cực ca ca, ngươi thật sự muốn đốt chết ta sao?” Hoa Chu Vô Ưu hai mắt rưng rưng.
Long Thành Vô Cực lạnh lẽo cứng rắn gật đầu, đây là yêu cầu của thánh hồ.
Nếu như là hắn, hắn sẽ không giết Hoa Chu Vô Ưu, nhiều nhất là đưa nàng đi lên núi La Sơn tu hành, cả đời không được xuống núi.
Dù sao Hoa Chu Vô Ưu gây tội, hắn làm vị hôn phu của nàng, vậy mà không hề phát giác được nàng cho nên hắn càng có tội hơn.
Thế nhưng Hoa Chu Vô Ưu là thần nữ thánh hồ, thánh hồ có quyền xử lý nàng, hiện tại thành hồ muốn thiêu chết Hoa Chu Vô Ưu, Long Thành Vô Cực đã cầu xin qua, nhưng Thánh tổ vẫn khăng khăng như thế, mới rơi vào cảnh này.
Thấy hắn gật đầu, mặt Hoa Chu Vô Ưu dần dần méo mó, “Vậy vì sao người không thiêu chết muội muội của người? Chuyện này nàng cũng có tham dự trong đó, vì sao ta phải chết, nàng lại được lấy chồng?”
Long Thành Vô Cực thấp giọng nói, “ đây là ý của thánh hồ.”
“Thánh hồ...” Hoa Chu Vô Ưu đột nhiên nghiến răng nghiến lợi!”Lão già kia, hắn căn bản cũng không phải làm người của Lâu Diệp ta, bây giờ kế thừa thánh hồ Lâu Diệp, không giúp người Lâu Diệp thì thôi, còn vì tiện nhân Ninh Tương Y kia mà đối xử với ta như vậy!”
Long Thành Vô Cực nghe vậy, cảm thấy trong đó dường như có ẩn khúc gì đó? Thế nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Hoa Chu Vô Ưu lại đột nhiên trở mặt!
“Đã như vậy, các ngươi đi chết đi! Đều đi chết hết đi!”
Theo câu nói này của nàng, từ khắp nơi xuất hiện vô số binh mã, đem toàn bộ quảng trường ng thần miếu bao vây lại, quảng trường liền hoảng loạn lên, chỉ có Hoa Chu Vô Ưu cười to!
“Muốn ta chết, các ngươi đi chết trước đi!” Tầm mắt của nàng nhìn đến một chỗ, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
“Ca ca, cứu ta!”
Long Thành Vô Cực nhìn sang, sau đó từ trong miệng liền gạt ra mấy chữ, “Hoa Chu Cẩn Ngôn! Ngươi dám phản bội ta!”
Hoa Chu Cẩn Ngôn, Lâu Diệp tin lầm một tên đại tướng quân, từ lúc thua thiệt trong tay Ninh Tương Y, lúc này khuôn mặt hắn vẫn râu ria, sắc mặt kiên nghị nói.
“Ta không thể nhìn ngài thiêu chết muội muội mà không lo.”
Hắn vừa về đến, liền nghe được tin tức của Hoa Chu Vô Ưu muội muội hắn yêu quý nhất, hắn không thể để nàng chết!
Long Thành Vô Cực giận dữ, “Cho nên người phải vì một nữ nhân mà phản bội ta?! Đúng là quá tốt, quá tốt!”
Hoa Chu Cẩn Ngôn không dám nhìn vào mặt Long Thành Vô Cực, Hoa Chu nhà hắn một khi phản bội thì Long Thành Vô Cực trong tình cảnh sẽ quá bị động, bởi vì Long Thành Vô Cực đã giao một phần ba thế lực cho Hoa Chu Cẩn Ngôn, còn cộng thêm người nhà Hoa Chu, Long Thành Vô Cực đúng là quá bị động.
Hoa Chu Vô Ưu cười lạnh, nàng nhìn Long Thành Vô Cực ánh mắt tràn đầy thương hại.
“Ai bảo người đối xử với ta như vậy? Biểu ca, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, ta còn muốn gả cho ngươi mà!”
Lúc đó, nàng mặc dù đang bị cột trên lầu củi, nhưng nhìn đám người hốt hoảng phía dưới, trong mắt không hề che giấu sát ý!
“Nhưng những người này các ngươi...!Vậy mà đều bất kính với ta, các người đều phải chết! Đều phải chết!”
“Muội muội!” Hoa Chu Cẩn Ngôn hộ một câu, vừa định đi cứu nàng, nhưng lúc này, Long Thành Vô Cực lại cười.
“Bạch Cập tử nhân, người còn không ra đi?!”
Theo đó là một tiếng ho nhẹ, một thiếu niên áo trắng thong dong đi ra, hắn cũng không phải cách ăn mặc giống người Lâu Diệp, mà giống như người Trung Nguyên, nhưng tất cả mọi người ở đây nhìn thấy hắn, đều kinh ngạc!
Trong thời gian ngắn không ai có thể huy động quá nhiều binh mã, coi như Hoa Thành có tám ngàn trú quân, đã giao cho Hoa Chu Cẩn Ngôn ba ngàn quân, nhưng nhà Chu lại tạo phản, bộ lạc Hoa Chu còn có rất nhiều dũng sĩ, cho dù là thời gian eo hẹp, cũng có bốn năm ngàn người, bọn họ người đồng thế mạnh, nếu thật sự đánh bất ngờ Long Thành Vô Cực sẽ trở tay không kịp, hắn và thủ lĩnh các bộ lạc Hoa Thành một cảnh giác sẽ bị giết ở đây, và chuyện mưu phản này coi như hoàn thành.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm Bạch Cập tử nhân, ai biết hắn mang bao nhiều dũng sĩ nhà Bạch Cập đến?
Hoa Chu Cẩn Ngôn hoảng loạn chốc lát, liền thản nhiên nói, “Người của ta đã phong tỏa thành, coi