“Rõ!” Lập tức có cấm quân đi đến bịt miệng cung nữ quỳ xuống đất kéo ra ngoài, trong phòng còn lại hai tâm phúc đứng run run, thở mạnh cũng không dám.
“Mẫu hậu nổi giận cứ trút vào nhi thần là được, cần gì liên lụy đến người vô tội?” Thái tử đã quỳ một khoảng thời gian, giờ mới nói câu đầu tiên.
Đôi mắt sắc của Hoàng hậu bỗng nhiên nhìn thẳng hắn ta: “Con cho rằng mẫu hậu không dám à? Con hãy nói đi, tiểu tiện nhân Ninh Tương Y kia chuốc thuốc mê gì cho con mà con giúp nó đến như vậy!”
Ninh Giác nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng bà ta: “Nhi thần càng muốn biết vì sao mẫu hậu tức giận vì chuyện này như vậy hơn?” Lời của hắn ta khiến Hoàng hậu nghẹn lời, thấy bà ta né tránh, Ninh Giác khó có thể tin.
“Mẫu hậu thật hồ đồ! Chúng ta có thể động vào vật tư cứu trợ thiên tai được sao?!”
Lời chỉ trích của hắn khiến Hoàng hậu thẹn quá hoá giận: “Người khác đã động vào, vì sao ta thì không được? Con thân là con của ta, sao lại khiến ta khó xử vậy hả? Con có biết việc này chuẩn bị từ trên xuống dưới cần bao nhiêu tài nguyên không? Bàn về xuất thân, nhà mẹ đẻ ta suy thoái, không sánh bằng Lý Hiền phi, bàn về được sủng ái, ta không so nổi với Long quý phi! Vị trí Hoàng hậu này của ta ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu không mưu toan sớm muộn cũng sẽ bị thay thế, ta làm vậy có gì không đúng chứ?!”
“Vậy cũng không thể động vào đồ cứu trợ thiên tai được!” Nét mặt Ninh Giác dần lo lắng.
“Lần đi về phía tây này có ý nghĩa vượt xa lúc trước, phụ hoàng vì có thể giải quyết chuyện khô hạn của Tây Châu một lần duy nhất, lần này đã hạ quyết tâm, nếu không phải coi trọng, người cho rằng cha con sẽ đồng ý đề nghị đi ra từ ba cửa của Triêu Dương công chúa sao?
Nếu không coi trọng, người cho rằng phụ hoàng sẽ mắt nhắm mắt mở với việc Hộ bộ có thêm hơn ba trăm chiếc xe ngựa sao? Lần này người không thành công cũng không sao! Nếu thành công, lúc này chắc hẳn mẫu hậu không có cách nào trừng trị nhi thần nữa đâu.”
Lời của hắn như một cái búa đập mạnh vào người Hoàng hậu, bà ta ngồi ngây ra trên tháp phượng, trong mắt dần tràn ngập khủng hoảng.
“Vậy cũng không thể động vào đồ cứu trợ thiên tai được!” Nét mặt Ninh Giác dần lo lắng.
“Lần đi về phía tây này có ý nghĩa vượt xa lúc trước, phụ hoàng vì có thể giải quyết chuyện khô hạn của Tây Châu một lần duy nhất, lần này đã hạ quyết tâm, nếu không phải coi trọng, người cho rằng cha con sẽ đồng ý đề nghị đi ra từ ba cửa của Triêu Dương công chúa sao? Nếu không coi trọng, người cho rằng phụ hoàng sẽ mắt nhắm mắt mở với việc Hộ bộ có thêm hơn ba trăm chiếc xe ngựa sao? Lần này người không thành công cũng không sao!
Nếu thành công, lúc này chắc hẳn mẫu hậu không có cách nào trừng trị nhi thần nữa đâu.”
Lời của hắn như một cái búa đập mạnh vào người Hoàng hậu, bà ta ngồi ngây ra trên tháp phượng, trong mắt dần tràn ngập khủng hoảng.
“Con nói thật sao? Phụ hoàng con thật sự coi trọng việc này đến vậy ư?”
Ninh Giác gật đầu: “Lúc ấy Triêu Dương công chúa nói với nhỉ thần chuyện này, nhi thần không hạ lệnh tùy tiện, nàng ấy chỉ là nữ nhân chưa từng ra khỏi cung, lại nhận ra động tĩnh của kinh thành từ mấy tháng trước, hơn nữa còn tìm đến nhi thần xin giúp đỡ, tất nhiên là đã được phụ hoàng ngầm đồng ý, cho nên nhi thân thuận nước đẩy thuyền giúp nàng, vốn định kiếm ân tình, song không ngờ chuyện này còn có mẫu hậu nhúng tay… Sao người không nói cho con?!”
Nét mặt Hoàng hậu trở nên bối rối rồi hiện vẻ né tránh: “Cái này… Chuyện như vậy đâu để con nhúng tay được, con là Thái tử mà! Nhưng… nếu đúng như lời con nói, bây giờ nên làm sao đây?” Bà ta càng nghĩ càng kinh hãi, trán rịn đây mồ hôi lạnh.
Nhà mẹ đẻ ngày càng xuống dốc khiến địa vị Hoàng hậu này như chim sợ cành cong, mặc dù bây giờ bà ta không thành công, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới sự việc bại lộ, Long quý phi, Liễu Hiền phi chắc chắn không sẽ bỏ qua cơ hội này giãm đạp bà tai Hoàng hậu càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng.
Thấy bà ta như vậy Ninh Giác không đành lòng, mềm giọng nói: “Mẫu hậu đừng sợ, việc này không thành công chắc không sao.” Nếu chỉ là tham ô bình thường, chỉ cần không có người giúp sau lưng là không có việc gì.
Nghĩ đến đây, Ninh Giác vội nói: “Việc này liên quan hệ trọng, bây giờ đã cửu đệ đã thuận lợi ra khỏi thành, mẫu hậu hãy mau thu lại người để tránh lộ dấu vết đi.” Hoàng hậu nghe lời của Ninh Giác, trong mắt mới dần xuất hiện sắc thái.
“Con nói đúng, con nói đúng…” Thấy Ninh Giác còn quỳ trên mặt đất, bà †a tự mình đi lên trước đỡ Ninh Giác dậy, xấu hổ nói: “Việc này là mẫu hậu sai, mẫu hậu vốn không muốn con tham dự vào những chuyện nhỏ nhặt này, cho nên không nói cho con biết, là mẫu hậu không tốt…” Nói rồi, nước mắt rưng rưng trong mắt phượng, vô cùng hối hận.
Nói cho cùng, bà ta làm những việc này hoàn toàn là vì hắn ta. Ninh Giác nghĩ vậy liền mềm lòng, liên tục an ủi bà ta: “Mẫu hậu đừng sợ, không có việc gì đâu.” Nhưng không biết tại