Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 40


trước sau

Hoàng đế lạnh lùng nhìn ông ta, thật ra vô cùng đau đầu.

Ông ta và Hoàng hậu làm vợ chồng hai mươi mấy năm, không có ân ái thì cũng có tương kính như tân, thế nhưng nhân tài của Lưu gia ngày càng tàn lụi, dựa vào công lao của tổ tiên mới giữ cho thế hệ này còn có một Hoàng hậu, song chỉ có thể dừng bước ở đây.

Nếu Hoàng hậu không phạm sai lầm còn đỡ, một khi phạm sai lầm, vậy những kẻ nhăm nhe có thể nuốt Lưu gia chỉ trong khoảnh khác!

Hữu tướng này thật đúng là già nên hồ đồ rồi! Lúc này chứng cứ vô cùng xác thực, thư mật nghị của bọn họ ném đầy đất! Hữu tướng không khỏi giàn giụa nước mắt.

“Việc này hoàn toàn do tội thần mà ra, không liên quan gì đến Hoàng hậu, càng không liên quan đến Thái tử, xin bệ hạ minh xét, cho tội thần gánh chịu một mình.” Nói rồi ông ta cúi đầu thật sâu, song không ngờ Tả tướng quản lý Hộ bộ lại hừ lạnh một tiếng.

“Nhiều người như vậy, không có Hoàng hậu nhúng tay thì sao làm được?” Nói rồi, ông ta cũng quỳ gối trước mặt Hoàng đế: ‘Bệ hạ, chứng cứ của việc này vô cùng xác thực, Hoàng hậu cấu kết với Hữu tướng, muốn đổi vật tư thành hàng nhái, mà lại chắc hẳn cũng không phải lần đầu tiên làm như thế.

Nghĩ đến triều đình ta cứu trợ thiên tai hàng năm, thứ đưa đến Tây châu lại là lương thực mục nát, đây rõ ràng là hại triều đình vào tội bất nghĩa, nữ nhân nguy hại xã tắc như thế không xứng là quốc mẫu! Xin bệ hạ phế hậu!”

“Ngươi!” Hữu tướng trừng lớn hai mắt, mặc dù lúc trước bọn họ có nhúng tay vào vật tư cứu trợ thiên tai, song chỉ là kiếm một chén canh mà thôi, mà Tả tướng muốn đổ hết tội lên người Lưu gia! Nếu tội danh bị thành lập, đây chính là đại tội xét nhà diệt tội! Nhưng ông ta không biết rằng có câu nói là “Tường đổ mọi người đẩy’, ông ta còn chưa kịp cãi cho bản thân, triều thần đã quỳ rạp xuống! “Xin bệ hạ phế hậu!” Ông ta ngồi nguyên tại chỗ, nháy mắt như thể già đi mười tuổi.

Tiếng hô đang vang trời, một mình Ninh Giác xuất hiện ở cửa điện, tay nâng thư nhận tội của mình quỳ xuống.

Cuối cùng Hoàng hậu vẫn không thể ngăn Ninh Giác lại, bà ta sững sờ nhìn Thái tử càng chạy càng xa, đôi mắt mới dần tỉnh táo.

Bà ta cho người đỡ bà ta dậy, sau đó quay về trong điện, ngồi trước bàn trang điểm, đầu tiên bà ta yên lặng nhìn mình trong gương, đột nhiên mở miệng: “Hồng Tụ, trang điểm cho ta đi.

” Đại cung nữ bên người đỏ mắt, vội đi lên nghẹn ngào nói: “Nương nương bảo trọng, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.” Hoàng hậu ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn vào gương, lạnh lùng nói: “Chải kiểu tóc như lễ phong hậu năm đó đi.”

Bà ta ngắm nhìn vòng eo hơi béo ra của mình, thở dài: “Không biết bây giờ có còn mặc được bộ phượng bào lúc trước không.” Bà ta vừa nói xong, một nữ quan tâm phúc khác, Thiêm Hương, vội quỳ xuống nói: “Nô tỳ đi lấy tới ngay ạ.”

“Không vội.” Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ âm độc.

Bà ta sẽ chịu thua vậy à? Không đâu…

Bà ta nhìn mình trong gương, bà ta vốn định đi cầu xin Long quý phi giơ cao đánh khẽ, nhưng lúc này, bà ta cắn răng, thay đổi ý định.

“Bây giờ ngươi hãy mau đến Thái Cực điện mời Triêu Dương công chúa tới!”

” UQ” Đúng vậy, sao bà ta lại quên biến số Ninh Tương Y này được? Hoàng hậu sờ lên mặt mình, suy nghĩ càng thêm tỉnh táo, bà ta không thể cứ nhận thua như vậy được! Một khi bà ta sụp đổ, hoàng nhi, phụ thân, gia tộc, đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu! Ít nhất phải bảo vệ được hoàng nhỉ…

Con của bà ta nhất định phải là Thái tử! Ninh Tương Y vừa trở lại cung, người của Hoàng hậu đã đến.

Nàng không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết người bên cạnh Hoàng đế vì lật đổ Hoàng hậu mà lợi dụng kế hoạch lần này của nàng làm nhiều chuyện như vậy.

Cho nên, nàng chỉ thoáng chần chờ rồi cùng Thiêm Hương đi Phượng Thê cung, trên đường đi nghe Thiêm Hương từ tốn nói rõ nguyên do.

Ninh Tương Y giật mình, nàng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Lại còn có kẻ mượn tay nàng, tiến hành âm mưu như thế với Hoàng hậu ư?

Ở kiếp trước, khi nàng gặp Ninh Giác, nhà mẫu hậu và ông ngoại của Ninh Giác đều đã chết, cho nên hắn làm Thái tử rất bấp bênh, vô cùng gian khổ, thì ra là vào thời điểm này à? Nàng nhanh chóng đến Phượng Thê cung.

Nàng đi vào đã nhìn thấy Hoàng hậu mặc nguyên bộ phượng bào đang vẽ mày. Dáng vẻ này của

bà ta khiến Ninh Tương Y nhận ra, Hoàng hậu chắc chắn có ý muốn chết, có lẽ ở kiếp trước, chính bà ta lấy cái chết gánh chịu toàn bộ tội trạng, Hoàng đế mới không bãi miễn vị trí Thái tử của Ninh Giác.

Nhìn bộ dạng của bà ta lúc này, xem ra thật đúng là sẽ làm như vậy! Hoàng hậu thấy nàng, không còn bất mãn như trước nữa, bây giờ văn võ cả triều đều là người của bọn họ, chỉ có Ninh Tương Y, nghiệt chủng mà bà ta đã từng chướng mắt mới có thể lên tiếng cho con trai của bà ta.

Nghĩ đến đây, bà ta cho tâm phúc lui đi, quỳ xuống với Ninh Tương Y! Ninh Tương Y nhìn thấy hành động của bà ta, nhíu đôi mày: “Mẫu hậu… sao lại làm đến mức này?”

Chẳng lẽ tình huống đã hỏng bét đến tình trạng như vậy sao? Cũng đúng, nếu còn có lỗ hổng để lật ngược, vậy kiếp trước Ninh giác sẽ không mất mẫu thân sớm như vậy.

Vẻ mặt Hoàng hậu trang nghiêm, thấy nét mặt của Ninh Tương Y có chút kháng cự, bà ta cắn răng một cái, dập đầu với nàng! Giây phút cúi đầu, hai hàng lệ lăn xuống…

Bà ta làm Hoàng hậu thực sự rất uất ức, nếu như không có Ninh Tương Y, như vậy bà ta sẽ đi cầu xin Long quý phi, nhưng so với Long quý phi ác độc, hiển nhiên Ninh Tương Y tuổi còn nhỏ có lòng thương hại hơn, cho nên bà ta mới có thể quỳ xuống cầu xin cho con bà ta.

Trong lòng Ninh Tương Y biết bà ta muốn mình đi làm gì, nhưng đối mặt với hoàng quyền, nàng tự nhận một công chúa không phải con ruột như nàng có thể lấy lòng Hoàng đế được, đừng nói đi thay đổi quyết định của Hoàng đế, thậm chí đi tác động vào ý thức của Hoàng đế, trừ phi là không muốn sống.

“Thất công chúa, mọi chuyện lúc trước đều là lỗi của ta, là ta năm lần bảy lượt hãm hại ngươi, cũng là ta muốn ăn cắp vật tư cứu trợ thiên tai lần này, nhưng xin ngươi nể mặt Giác Nhi mà vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cứu Giác Nhi một mạng!” Bà ta thấp hèn như hạt bụi, chữ nào cũng bi thiết cố chấp.

Ninh Tương Y thở dài một tiếng.

“Hoàng hậu nương nương… nương nương và ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta không phải con ruột của phụ hoàng, nương nương cảm thấy ta có bao nhiêu sức nặng chứ?”

Hoàng hậu mở to mắt, không ngờ Ninh Tương Y lại biết thân thế của mình, nhưng hết cách rồi, bà ta cắn răng, lại dập đầu lần nữa!

“Coi như nể tình bình thường Giác Nhi cũng săn sóc cho ngươi đi! Coi như nể tình nỗi khổ tâm của người làm mẫu thân như ta, ta biết Thất công chúa nhất định có thể làm được! Ngươi nhất định có thể!” Ninh Tương Y im lặng, bản thân nàng còn không nắm chắc, Hoàng hậu thật có lòng tin với nàng.

Thấy bà ta liên tục dập đầu, lấy đầu đập đất, tiếng nào cũng vang dội, Ninh Tương Y nhắm mắt lại, khuôn mặt không khỏi dao động.

Có lễ tất cả mẫu thân trên thế giới này đều như thế, có thể liều mạng vì con cái.

Nghĩ đến kiếp trước, Ninh Giác gian nan như thế, nhưng cuối cùng vẫn là Hoàng đế tốt, nàng không khỏi cười tự giễu một tiếng, trong đầu lại đang nhanh chóng suy đoán tình huống hiện tại như thế nào.

Trán Hoàng hậu nhanh chóng sưng lên, âm thanh bộp bộp như đang đánh vào lòng người, vang lên rất rõ trong cung điện rộng lớn.

Hồi lâu sau, Ninh Tương Y mới thở dài một tiếng: “Đừng dập đầu nữa, ta nhận lời nương nương.” Hoàng hậu nghe vậy, trong mắt là niềm vui khó tin! Bà ta ngẩng đầu, nói năng lộn xộn, nhưng trong mắt lại tràn đầy quyết tâm! “Cảm ơn ngươi… cảm ơn!

Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi khó xử quá đâu… Chỉ cân công chúa đồng ý dốc sức ứng phó, ta sẽ lập tức uống thuốc độc treo cổ tự tử, chắc hẳn bệ hạ sẽ nể tình ta mà có mấy phần thương hại Giác Nhi… Ta chỉ sợ triều thần kia nhìn chằm chằm, túm lấy Giác Nhi không tha! Xin công chúa hãy cố gắng giải thích cho Giác Nhi… như với cửu hoàng tử vậy!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện