Hoàng đế lạnh lùng nhìn ông ta, thật ra vô cùng đau đầu.
Ông ta và Hoàng hậu làm vợ chồng hai mươi mấy năm, không có ân ái thì cũng có tương kính như tân, thế nhưng nhân tài của Lưu gia ngày càng tàn lụi, dựa vào công lao của tổ tiên mới giữ cho thế hệ này còn có một Hoàng hậu, song chỉ có thể dừng bước ở đây.
Nếu Hoàng hậu không phạm sai lầm còn đỡ, một khi phạm sai lầm, vậy những kẻ nhăm nhe có thể nuốt Lưu gia chỉ trong khoảnh khác!
Hữu tướng này thật đúng là già nên hồ đồ rồi! Lúc này chứng cứ vô cùng xác thực, thư mật nghị của bọn họ ném đầy đất! Hữu tướng không khỏi giàn giụa nước mắt.
“Việc này hoàn toàn do tội thần mà ra, không liên quan gì đến Hoàng hậu, càng không liên quan đến Thái tử, xin bệ hạ minh xét, cho tội thần gánh chịu một mình.” Nói rồi ông ta cúi đầu thật sâu, song không ngờ Tả tướng quản lý Hộ bộ lại hừ lạnh một tiếng.
“Nhiều người như vậy, không có Hoàng hậu nhúng tay thì sao làm được?” Nói rồi, ông ta cũng quỳ gối trước mặt Hoàng đế: ‘Bệ hạ, chứng cứ của việc này vô cùng xác thực, Hoàng hậu cấu kết với Hữu tướng, muốn đổi vật tư thành hàng nhái, mà lại chắc hẳn cũng không phải lần đầu tiên làm như thế.
Nghĩ đến triều đình ta cứu trợ thiên tai hàng năm, thứ đưa đến Tây châu lại là lương thực mục nát, đây rõ ràng là hại triều đình vào tội bất nghĩa, nữ nhân nguy hại xã tắc như thế không xứng là quốc mẫu! Xin bệ hạ phế hậu!”
“Ngươi!” Hữu tướng trừng lớn hai mắt, mặc dù lúc trước bọn họ có nhúng tay vào vật tư cứu trợ thiên tai, song chỉ là kiếm một chén canh mà thôi, mà Tả tướng muốn đổ hết tội lên người Lưu gia! Nếu tội danh bị thành lập, đây chính là đại tội xét nhà diệt tội! Nhưng ông ta không biết rằng có câu nói là “Tường đổ mọi người đẩy’, ông ta còn chưa kịp cãi cho bản thân, triều thần đã quỳ rạp xuống! “Xin bệ hạ phế hậu!” Ông ta ngồi nguyên tại chỗ, nháy mắt như thể già đi mười tuổi.
Tiếng hô đang vang trời, một mình Ninh Giác xuất hiện ở cửa điện, tay nâng thư nhận tội của mình quỳ xuống.
Cuối cùng Hoàng hậu vẫn không thể ngăn Ninh Giác lại, bà ta sững sờ nhìn Thái tử càng chạy càng xa, đôi mắt mới dần tỉnh táo.
Bà ta cho người đỡ bà ta dậy, sau đó quay về trong điện, ngồi trước bàn trang điểm, đầu tiên bà ta yên lặng nhìn mình trong gương, đột nhiên mở miệng: “Hồng Tụ, trang điểm cho ta đi.
” Đại cung nữ bên người đỏ mắt, vội đi lên nghẹn ngào nói: “Nương nương bảo trọng, sẽ không có chuyện gì đâu ạ.” Hoàng hậu ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn vào gương, lạnh lùng nói: “Chải kiểu tóc như lễ phong hậu năm đó đi.”
Bà ta ngắm nhìn vòng eo hơi béo ra của mình, thở dài: “Không biết bây giờ có còn mặc được bộ phượng bào lúc trước không.” Bà ta vừa nói xong, một nữ quan tâm phúc khác, Thiêm Hương, vội quỳ xuống nói: “Nô tỳ đi lấy tới ngay ạ.”
“Không vội.” Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ âm độc.
Bà ta sẽ chịu thua vậy à? Không đâu…
Bà ta nhìn mình trong gương, bà ta vốn định đi cầu xin Long quý phi giơ cao đánh khẽ, nhưng lúc này, bà ta cắn răng, thay đổi ý định.
“Bây giờ ngươi hãy mau đến Thái Cực điện mời Triêu Dương công chúa tới!”
” UQ” Đúng vậy, sao bà ta lại quên biến số Ninh Tương Y này được? Hoàng hậu sờ lên mặt mình, suy nghĩ càng thêm tỉnh táo, bà ta không thể cứ nhận thua như vậy được! Một khi bà ta sụp đổ, hoàng nhi, phụ thân, gia tộc, đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu! Ít nhất phải bảo vệ được hoàng nhỉ…
Con của bà ta nhất định phải là Thái tử! Ninh Tương Y vừa trở lại cung, người của Hoàng hậu đã đến.
Nàng không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết người bên cạnh Hoàng đế vì lật đổ Hoàng hậu mà lợi dụng kế hoạch lần này của nàng làm nhiều chuyện như vậy.
Cho nên, nàng chỉ thoáng chần chờ rồi cùng Thiêm Hương đi Phượng Thê cung, trên đường đi nghe Thiêm Hương từ tốn nói rõ nguyên do.
Ninh Tương Y giật mình, nàng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Lại còn có kẻ mượn tay nàng, tiến hành âm mưu như thế với Hoàng hậu ư?
Ở kiếp trước, khi nàng gặp Ninh Giác, nhà mẫu hậu và ông ngoại của Ninh Giác đều đã chết, cho nên hắn làm Thái tử rất bấp bênh, vô cùng gian khổ, thì ra là vào thời điểm này à? Nàng nhanh chóng đến Phượng Thê cung.
Nàng đi vào đã nhìn thấy Hoàng hậu mặc nguyên bộ phượng bào đang vẽ mày. Dáng vẻ này của