Lời của bà ta tự dưng khiến Ninh Tương Y cảm thấy có chút phiền muộn.
Nhìn thấy đôi mắt mong đợi của Hoàng hậu, nàng mím môi, những gì nàng làm vì Ninh Giác ở kiếp trước không hề ít hơn Ninh Úc ở kiếp này, nhưng hắn ta báo đáp nàng thế nào?
Nhưng vừa nghĩ tới vài ngày trước, nàng vạch trần bí mật của Ninh Giác, cuối cùng Ninh Giác vẫn không giết nàng, trong lòng Ninh Tương Y lại có mấy phần không đành lòng.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cười.
“Ta nói rồi, ta sẽ giúp nương nương.” Hoàng hậu nghe vậy, hai mắt tỏa sáng! “Ta đáp ứng với nương sẽ dốc hết sức bảo vệ Thái tử ca ca và Lưu gia, có điều về phụ thân nương nương… Tha thứ cho ta bất lực.”
Nàng nói rất thẳng thắn, dù sao chuyện này cũng là bọn họ làm sai, không có khả năng không có dê thế tội, mà với sự hiểu biết của nàng về Hoàng đế, đây đã là giới hạn mà nàng có thể làm được rồi!
Nghĩ đến phụ thân lốm đốm tóc trắng, Hoàng hậu cắn chặt răng, trong lòng biết lúc này không phải thời điểm do dự, trong mắt bà ta rưng rưng, dứt khoát nói: “Được.” “Mặt khác…”
Ninh Tương Y thấy ánh mắt bà ta dần hướng về nơi khác: “Lần này ta giúp nương nương, rất có thể sẽ liên lụy đến bản thân, cho nên bất kể có được hay không, chỉ cần nương nương còn sống cũng phải đáp ứng ta một điều kiện.
… Bây giờ ta không nói, nhưng sau này †a sẽ nhờ nương nương làm một chuyện, đương nhiên, sẽ không làm hại đến lợi ích của nương nương và Ninh Giác, nương nương có đồng ý không?”
“Ta đồng ý!” “Được!” Mặc dù trong lòng rất rõ ràng, lần này nàng đi khẳng định là dữ nhiều lành ít, nhưng một khi đưa ra quyết định, trong lòng vẫn rất hào hùng! Khiêu chiến hoàng quyền phải không? Nàng đã lâu không làm chuyện này rồi.
Cuộc tranh luận trên đại điện đã diễn ra đến phần gay cấn, thư nhận tội của Ninh Giác không hề có tác dụng, nhanh chóng bị nhấn chìm trong nước miếng của mọi người.
“Bệ hạ, Thái tử đã nhận chuyện này do ngài ấy mà ra, nguyện gánh chịu một mình, vậy xin bệ hạ bãi miễn Thái tử, lập Đông cung khác!”
Ông ta vừa nói xong, tiếng hùa theo như thủy triều, não Hoàng đế căng ra, những tên này đang ép ông ta phế hậu phế tử đây mài Ninh Giác quỳ gối bên cạnh Hữu tướng, mà Hữu tướng không ngừng dập đầu xin tha, ngửa đầu than khóc: “Bệ hạ hãy nhìn rõ mọi việc, việc này không liên quan gì đến Thái tử Hoàng hậu cả! Là tội thần bị người mê hoặc, bị ma quỷ ám ảnh, là tội thần!”
Mà lúc này trên mặt Ninh Giác xám ngoét, đám Tả tướng có chuẩn bị từ trước, là hắn ta nghĩ quá đơn giản, mục tiêu của đối phương vốn là hắn ta…
điều bắt hắn vì địa vị của mình mà ruồng bỏ ông ngoại và mẫu hậu, hắn không làm được! “Quả nhiên là trời muốn diệt Lưu gia ta…” Bên tai là tiếng thở dài cố chấp của Hữu tướng.
Ông ngoại ngày xưa dạy hắn ta tập viết đã già rồi… Ninh Giác như đã hạ quyết tâm, nhìn Hoàng đế, chậm rãi nói: “Việc này vì nhi thần mà ra, nhi thần sẵn lòng gánh hết mọi tội, cầu phụ hoàng có thể nương tay, tha cho mẫu hậu, tha cho Lưu gia!” Nói rồi, hắn ta dập mạnh đầu.
Hắn ta đã ôm quyết tâm đến chết, bởi vì một khi không có vị trí Thái tử, hắn chắc chắn sẽ phải chết, nhưng nếu cái chết của hắn giữ được Lưu gia, cũng coi như đáng giá… Chỉ là… Chỉ là…
Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt Ninh Giác dập đầu, lại nhớ tới một đôi mắt linh động khác, nếu như nàng ở đây, liệu có lo lắng cho hắn không? Trên triều đang lúc cãi nhau túi bụi.
Bỗng có tiếng cười nhẹ vang lên: “Sao ồn vậy? Từ đằng xa ta đã nghe thấy rồi.” Nghe thấy giọng của Ninh Tương Y, nét mặt Ninh Giác biến đổi! Hắn ta không hi vọng Ninh Tương Y đến giúp hắn, bởi vì bây giờ hắn ta hãm sâu trong nguy hiểm, tới gần sẽ chết! Ninh Tương Y cũng không hề nhìn hắn lần nào, đi thẳng về phía Hoàng đế, Hoàng đế thấy nàng đến, đôi mày thoáng buông lỏng, trầm giọng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Lúc này sự xuất hiện của nàng không phải chuyện tốt, nơi này không phải thư phòng bàn chuyện sau triều, những triều thần đấu nhau đỏ mắt ra sức công kích! Quả nhiên, một Lễ bộ đại thần nổi